Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 637: Bạch Linh Miểu

"Thượng quan hôm nay đa cát lợi, Nam Đẩu tựa Bắc Đẩu.”
"Trước khi thượng quan, phun ba ngụm nước thần trước".
“Bước về phía tây, nam, bắc, càn là trời, khôn là đất.”
"Chỉ để yêu ma quỷ quái biến thật xa.”
Cùng với việc Bạch Linh Miểu hát Ban Binh Quyết, cô lập tức cởi khăn trùm đầu màu đỏ xuống, sau khi nhúng ướt vào trong thùng nước đã được chuẩn bị sẵn bên cạnh, chiếc khăn mang theo những giọt nước che lên mặt người đàn ông kia.
Trong nháy mắt, người đàn ông bị trói chân tay kia lập tức phát ra tiếng hét thảm thiết như quỷ khóc sói gào.
Chiếc khăn trùm đầu màu đỏ ngấm nước kia, cùng với tiếng trống, không ngừng biến đổi hình dạng, chốc chốc nhô lên biến thành chiếc đầu sói bị chẻ đôi, lúc thì lún xuống đến tận xương sọ, biến thành bốn chiếc đầu rắn như dính liền vào nhau.
Tiếng kêu càng lúc càng vang dội, cuối cùng vào lúc đạt đến đỉnh điểm, thân thể người đàn ông kia lập tức căng lên như một cây cung, sau đó trực tiếp tê liệt trên mặt đất.
Ngay sau đó, một bóng người nhỏ màu đỏ lờ mờ như ẩn như hiện bò ra từ trong chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, nhanh chóng chạy về phía cột trụ bên cạnh.
Bạch Linh Miểu cũng không có ý định nhúc nhích, đợi đến khi tiểu vụ nhân kia chui vào trong một góc cây cột, lúc này cô mới đi tới.
Khi Nhị thần cắm móng tay sắc nhọn của mình vào trong xà gỗ và dùng sức cạy ra, cùng với tiếng gỗ nứt ra, một cung điện nhỏ màu đỏ như máu xuất hiện trước mặt bọn họ.
Cung điện nhỏ này trông có vẻ không phải được làm trước rồi mới lắp vào, mà là được khắc tạo trực tiếp từ lõi trụ của cột trụ kia.
"Các ngươi có phải đã đắc tội với người nào rồi không?”
Những móng tay màu đen của Nhị thần nhanh chóng phủi đi, toàn bộ cung điện nhỏ sụp đổ ngay lập tức, mà màu đỏ bắt mắt kia cũng nhanh chóng mờ đi.
Nhìn thấy tiền thù lao mà khổ chủ đưa tới trước mặt mình, Bạch Linh Miểu ngẩng đầu nhìn căn nhà chỉ có bốn bức tường xung quanh, cô cũng không lấy nữa, trực tiếp quay người rời đi.
"Chút tiền này lấy làm gì cho mệt, các ngươi giữ lại sửa cây cột đó đi, nghĩ cho kỹ xem cây cột trụ này là do ai lắp, nhớ lần sau tránh xa họ ra một chút.”
Bạch Linh Miểu đi ra ngoài, ngồi lên xe ngựa của mình là lập tức thở ra một hơi: “Công việc này thật sự không dễ tìm.”
Xuân Tiểu Mãn đợi cho đến khi Nhi thần ở phía sau cong chân lên xe ngựa, lúc này mới đánh nhẹ dây cương, cho xe ngựa khởi hành về phía Ngưu Tâm Thôn: "Miểu Miểu, công việc tháng này của Tiên gia có lẽ là hoàn thành rồi nhỉ?”
Nghe thấy lời nói của Xuân Tiểu Mãn, Bạch Linh Miểu gật gật đầu: "Ừ, chỉ là tháng này thôi, tháng sau lại phải tính lại."
Nói xong cơ thể ngả về phía sau, trực tiếp nằm trên xe ngựa, cầm lấy quyển sách bên cạnh và mở ra đọc.
Nội dung trong quyển sách này rất đơn giản, bên trái viết một chữ "con vịt", bên phải vẽ một con vịt.
"Vịt..." Bạch Linh Miểu cầm lấy một cây gậy gỗ viết phỏng lại theo chữ đó từng lần một, vô cùng nghiêm túc.
Sau khi nhớ kỹ chữ này trong đầu rồi, cô lại lật sang trang thứ hai, lần này là chữ ‘heo’.
Cuốn sách dạy chữ này không có nơi nào bán, đây là do chính tay Cao Trí Kiên vẽ.
Dưới tổ đường có biết bao nhiêu sách công pháp, nhưng đều được ghi lại bằng chữ, để hiểu được người trong tộc mình đã để lại cho mình thứ gì, cô nhất định phải học chữ.
Cùng với tiếng bánh xe ngựa cót két, sắc trời cũng dần tối, khi Xuân Tiểu Mãn kéo rèm xe ra, bên trong tối đen như mực, chỉ có một đôi mắt thú phản quang xanh biếc đang lơ lửng trong không trung.
“Miểu Miểu, đã muộn như vậy rồi, hôm nay ở đây ngủ ngoài trời nhé?”
"Tỷ đi làm việc trước đi, ta xem thêm một chút.”
Nghe thấy câu trả lời của đối phương, Xuân Tiểu Mãn khẽ thở dài, kéo rèm xe và xuống đi nhặt củi.
Không chỉ tính cách của Miểu Miểu thay đổi, mà cách làm việc của cô cũng thay đổi rồi, thay đổi đến đặc biệt cứng nhắc.
Sau khi quyết định học chữ, ngoại trừ ăn uống, thời gian còn lại đều cắm mặt vào sách, bộ dạng như thể không học được chữ sẽ không bỏ cuộc.
Ngay khi Xuân Tiểu Mãn ôm đủ củi về và dựng một đống lửa trại bên cạnh xe ngựa, cô ấy nhìn thấy Nhị thần ôm một ít rau dại trong tay, trầm mặc đứng trước mặt mình.
"Cảm ơn, ta đi lấy nồi, cô canh chừng đừng để lửa tắt."
Chỉ hai người ăn không cần dùng nồi lớn quá, một nồi sắt nhỏ bình thường là được, bánh nướng được Xuân Tiểu Mãn bẻ thành từng miếng nhỏ ném vào trong nồi.
Khi nấu đến gần mềm, cô ấy lại ném một ít thịt khô và rau dại vào, một bữa tối tạm bợ đã hoàn thành.
Nhìn thấy Bạch Linh Miểu đang ăn cơm cũng ôm lấy quyển sách kia, Xuân Tiểu Mãn bất lực lắc lắc đầu, vị tỷ muội này của mình sắp học đến điên rồ rồi.
"Làm sao phải phiền phức như vậy, chẳng phải Cao Chí Kiến biết chữ sao?”
"Dựa vào trời dựa vào đất không bằng dựa vào chính mình, hơn nữa đầu óc hắn không đủ dùng, ngộ nhỡ hắn đọc sai thì làm thế nào, tỷ còn không biết sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận