Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1170: Thức tỉnh (1)

Đối phương duỗi hai ngón tay sơn móng đen, kẹp điếu thuốc xuống, phả một làn khói trắng vào mặt Lý Hỏa Vượng: "Mẹ kiếp, mấy lời anh nói như thể muốn cưa tôi vậy."
Cảm giác quen thuộc vừa rồi lập tức biến mất hoàn toàn, kể cả hành động hay giọng điệu của đối phương đều khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy rất khó chịu.
"Có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước." Lý Hỏa Vượng vừa xoay người thì đã bị đối phương chặn lại.
Không chờ đối phương mở miệng, con dao quân dụng của Lý Hỏa Vượng đã ở trên cổ đối phương.
Cảm nhận được thứ kim loại lành lạnh đó, cuối cùng thái độ của đối phương cũng trở nên nghiêm túc, cô ta bỏ điếu thuốc trên ngón tay vào miệng trở lại, rồi duỗi hai đầu ngón tay, kẹp lưỡi dao ra xa cổ mình: "Đừng quá tin tưởng Thanh Vượng Lai, hắn ta không phải kẻ tốt lành gì."
Trong lòng Lý Hỏa Vượng không mảy may dao động, hắn lại không phải kẻ thiểu năng trí tuệ, người vừa mới gặp thì nói gì tin đó, ít nhất cho đến nay, Thanh Vượng Lai chưa hề làm ra chuyện gì bất lợi với hắn.
Hơn nữa, khi người phụ nữ này vừa nói chuyện, Lý Hỏa Vượng còn thấy rõ đầu lưỡi của người phụ nữ này bị cắt ở giữa, trông giống như lõi rắn.
Mặc dù không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng cảm giác của hắn với ấn tượng đầu tiên về người phụ nữ này có phần không được tốt cho lắm.
"Cảm ơn đã nhắc nhở, cô bảo em trai mình kêu ta đến đây chỉ để nói chuyện này thôi sao? Ta nhận được rồi, cảm ơn nhiều nhé." Lý Hỏa Vượng nhét con dao quân dụng vào bao dao, chuẩn bị rời đi.
"Tiết lộ cho anh một tin, Tiền Phúc với Thanh Vượng Lai là cùng một giuộc, nếu trước đây hắn ta làm gì, thì chắc chắn do Thanh Vượng Lai đứng sau ra lệnh."
Lý Hỏa Vượng nhìn Dương Na ở phía đối diện, dừng bước: "Cô gọi ta tới là vì điều này ư? Để gây chia rẽ?"
"Ngồi đi." Người phụ nữ vươn tay gõ lên chiếc bàn có đủ các loại hình xăm, vứt tàn thuốc đang cháy trong tay vào gạt tàn, rồi châm một điếu mới.
"Tôi tin Thanh Vượng Lai chắc chắn đã nói một số chuyện với anh, kiểu như hình chiếu, hay thế giới song song đúng chứ? Đừng tin, hắn ta điên rồi, anh biết đấy, hắn ta có vấn đề ở đây." Người phụ nữ dùng ngón tay chọc vào thái dương của mình.
"Ta mặc kệ cậu ta có điên hay không, cậu ta điên hay không điên cũng không cản trở việc bọn ta liên kết đối phó kẻ thù, mà ngược lại hai chị em các người."
Lý Hỏa Vương nhìn về phía âm thanh xì xì trong vách phòng: "Ngược lại là các người, không làm gì cả, chỉ ngồi đây ngồi mát ăn bát vàng."
"Mẹ kiếp, sao anh biết tôi không làm gì? Hôm nay là lần đầu tiên anh gặp chúng tôi đúng chứ? Anh hiểu rõ về chúng tôi thế sao?"
Thấy Lý Hỏa Vượng quay mặt sang chỗ khác, người phụ nữ đó lập tức gác chân lên bàn: "Anh đừng đi theo con đường của Thanh Vượng Lai, coi chừng hắn ta dẫn anh xuống mương đấy."
"Nếu cách nghĩ của mỗi người đã không giống nhau, vậy thì nên đường ai nấy đi, miễn cưỡng hợp tác với nhau, trái lại cũng khác nhau hoàn toàn. Chỉ cần có thể đi theo con đường của mình, vậy thì mọi khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng."
Lý Hỏa Vượng không hiểu lời nói của đối phương cho lắm, hắn cảm thấy đối phương đang chuẩn bị giải thích về thế giới quan của mình với hắn.
"Các người là chị em ruột à? Anh ta họ Ba, cô cũng họ Ba?"
Lý Hỏa Vượng dự định không đi theo nước cờ của đối phương, bản thân định hỏi cho rõ hai người này từ đâu đến, nếu không có tin gì quan trọng thì sẽ chuẩn bị rời đi.
Những lời nhảm nhí trong miệng bọn họ, nghe nhiều cũng không có ý nghĩa gì.
Thấy Lý Hỏa Vượng đổi chủ đề, đối phương cũng không do dự chiều theo: "Đúng vậy. Tôi tên Ba Nam Húc, nó tên Ba Thành Thanh, chúng tôi là chị em song sinh."
"Song sinh? Đúng là nhìn không ra, anh ta cao to như thế, còn cô lại gầy như vậy."
"Vì chúng tôi là sinh đôi dính liền, nên nó đã hấp thụ hết chất dinh dưỡng, đương nhiên tôi phải gầy như này rồi."
Thấy Lý Hỏa Vượng mở to mắt nhìn mình với vẻ kinh ngạc, Ba Nam Húc dùng tay chỉ vào hình xăm gai trên mặt.
"Trước đây hai chúng tôi dính liền nhau, nhưng về sau được tách ra, thực ra mấy cái này đều dùng để che sẹo."
Lý Hỏa Vượng lập tức nhớ lại vết sẹo y hệt của Ba Thành Thanh trước đó, hắn thật sự không ngờ hình xăm trên mặt hai người họ lại từ đó mà thành.
"Vậy cuộc phẫu thuật tách ra khi đó chắc hẳn rất nguy hiểm phải không?"
"Không có phẫu thuật, không có điều kiện đó, bố mẹ chúng tôi mất sớm, sau khi chúng tôi tự mình lấy kéo cắt một vết, thì cả hai cưỡng ép tách nhau ra."
Nhưng sau khi nghe xong những lời này, biểu cảm kinh ngạc của Lý Hỏa Vượng dần dần thu lại "Ta không tin, nếu các người thật sự làm như vậy, đừng nói là đau cũng có thể khiến các người đau đến chết, vết thương lớn như vậy, nếu không đi bệnh viện, hai người đã sớm chết do xuất huyết rồi".
Bạn cần đăng nhập để bình luận