Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 810: Trở lại rồi

Gia Cát Uyên giơ tay khẽ nắm lấy, bút lông trong đó bay vào trong tay hắn ta, hắn là cầm cây bút lên hướng về phía giấy Tuyên Thành đang bay đến trước mặt, đầu tiên là vẽ một vòng tròn có chừa một chỗ hở phía bên ngoài, sau đó nhanh chóng viết lên giấy Tuyên Thành.
Vào khoảnh khắc bàn tay cầm bút của hắn ta dần biến thành hư vô, giấy Tuyên Thành được viết đầy chữa đột nhiên không lửa mà bốc cháy.
Mà khi những viên gạch ngói bay trên đầu hắn ta lần lượt nằm trở lại vị trí mà chúng vốn tồn tại, cơ thể của Gia Cát Uyên cũng hoàn toàn biến mất.
Nhìn thấy những tờ giấy đã hoàn toàn bị đốt thành tro, hơn nữa tro bụi này bay tứ tung theo luồng khí xoáy, lúc này Gia Cát Uyên mới thở phào nhẹ nhõm: “Sự việc đã đến nước này, hi vọng có tác dụng, chỉ mong Tam thân Phật có thể phù hộ cho long mạch của Đại Tề không đứt đoạn.”
Gia Cát Uyên xuyên qua ngói xanh trên đầu, quay trở lại mái nhà, đi về phía Lý Hỏa Vượng.
"Lý sư huynh, đa..." Chữ ‘tạ’ còn chưa kịp nói ra, Gia Cát Uyên liền nhìn thấy Lý Hỏa Vượng lúc này đã chảy máu mắt mũi miệng, hôn mê trong vòng tay con gái hắn.
Cảm thấy đầu đau như búa bổ, Lý Hỏa Vượng cố gắng mở mắt ra một chút: "Quả nhiên, muốn hư hóa một vị Tâm Bàn, đối với mình hiện tại mà nói, vẫn là quá miễn cưỡng rồi.”
"Muốn biến Gia Cát Uyên để hắn ta ra tay giúp đỡ ta giống như Bành Long Đằng, sợ rằng phải tu chân đại thành mới được.”
Cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc, Lý Hỏa Vượng khó khăn ngồi dậy, sau khi dùng sức lắc lắc đầu đang đau như búa bổ, nhọc nhằn mở mắt ra hỏi: “Gia Cát huynh, thật xin lỗi, phía sau ta đã ngất đi mất, không thấy...”
Lý Hỏa Vượng nhìn đám bác sĩ mặc áo trắng đang vây xung quanh mình, lời nói trong miệng đột nhiên ngừng lại.
Đợi đến lúc hắn kinh ngạc nhìn thấy mình lúc này đang bị trói vào một thiết bị y tế, lúc này hắn mới phản ứng lại: “Ta... Ta lại trở lại rồi?”
"Lý Hỏa Vượng? Lý Hỏa Vượng? Nhìn ngón tay của tôi, đây là mấy ngón?” Ba ngón tay lắc lắc ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
"Ba?"
"Rất tốt, quả nhiên lần này gia tăng sốc điện trị liệu cuối cùng cũng đánh thức cậu."
Dưới sự chỉ huy của bác sĩ, y tá bên cạnh đi tới cởi trói tay chân cho Lý Hỏa Vượng, đồng thời tháo miếng dán ở hai bên thái dương và miếng dán điện cực trên đỉnh đầu.
"Nào, uống thuốc trước đi."
Khi nhìn thấy mấy viên thuốc và một cốc nước được đưa đến trước mặt mình, đồng tử của Lý Hỏa Vượng lập tức co rút lại, hắn dùng sức hất những viên thuốc đó đi: "Ai đang cho ta uống thuốc? Ta không uống thuốc!"
"Lý Tuế! Mau cầm lấy Tích Cốt Kiếm, đưa ta về Đại Lương. Hiện tại người tiến lại gần ta, đừng tin ai cả.” Lý Hỏa Vượng gầy như que củi, mặc áo bệnh nhân màu xanh trắng, điên cuồng hét lên với xung quanh.
Lúc này, một nam bác sĩ đeo kính không viền bảo các y ta đang vây đến lùi lại, anh cẩn thận tiến sát về phía Lý Hỏa Vượng, nói lời thành khẩn: "Lý Hỏa Vượng, cậu đừng sợ, là tôi đây! Không nhớ sao? Tôi là bác sĩ của cậu, Dịch Đông Lai."
“Dịch Đông Lai?” Lý Hỏa Vượng nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, nhất thời nhớ lại rất nhiều.
"Ta mặc kệ anh là ai, ta hiện tại không uống thứ gì hết. Cho dù là thuốc gì, đến lúc ta đến phía bên kia lại thành anh lại cưỡng chế cho ta uống.” Giọng nói của Lý Hỏa Vượng lớn đến mức ngoài hành lang đều nghe thấy, một số người thỉnh thoảng thò đầu ở cửa.
“Được, không sao, đừng căng thẳng, tôi sẽ không cho cậu uống thuốc, tôi cũng không có ác ý gì với cậu.” Dịch Đông Lai vừa nói vừa chậm rãi lui về phía sau một bước, hai tay giang ra chậm rãi ấn xuống.
Nhìn thấy hành động của bác sĩ, Lý Hỏa Vượng khẽ thở phào nhẹ nhõm, cho dù người này rốt cuộc là hình chiếu của ai phía bên Đại Tề, chí ít anh cũng trông có vẻ tạm thời không có ác ý với mình.
Thấy tâm trạng của bệnh nhân của mình đã ổn định lại, Dịch Đông Lai từ từ nhấc một chiếc ghế đẩu và đặt nó bên cạnh Lý Hỏa Vượng: "Nào, đừng nóng vội, ngồi trước đã, hiện tại trạng thái cơ bắp toàn thân cậu không thích hợp để đứng.”
Sau khi nhìn Dịch Đông Lai, rồi nhìn chiếc ghế đẩu kia, Lý Hỏa Vượng giơ tay đến vị trí của Tử Tuệ Kiếm và rút ra, sau khi nắm lấy trong hư ảo dùng sức chém một cái về phía chiếc ghế đẩu, hắn từ từ ngồi xuống.
Dịch Đông Lai gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên camera ở góc trên bên trái và nói: "Đợi lát nữa, đoạn video này, làm phiền sao chép một bản gửi đến máy tính của tôi.”
Nói xong, anh lại hướng ánh mắt nhìn về phía Lý Hỏa Vượng đang nhìn mình chằm chằm. "Tôi đã nghe những gì cậu nói gần đây, phía bên kia không ổn lắm sao? Có phải đã gặp phiền phức gì rồi không?”
Đối mặt với câu hỏi của đối phương, Lý Hỏa Vượng im lặng không nói, hắn không cảm thấy Dịch Đông Lai có thể giúp mình giải quyết Xúc Xắc của Tọa Vong Đạo.
Dịch Đông Lai đưa tay đẩy gọng kính, mở miệng nói: "Lý Hỏa Vượng, nghe nói, Xúc Xắc kia có phải đang nhòm ngó long mạch của Đại Lương?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận