Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 711: Thôn xóm (2)

“Các ngươi tìm ai?” Một giọng nói già nua khiến Lý Hỏa Vượng lập tức nắm chặt chuôi kiếm.
Có điều nhìn thấy những lời này là từ một vị lão nhân, trong miệng chỉ còn vài chiếc răng, run rẩy chống gậy nói ra, tay Lý Hỏa Vượng liền buông binh khí ra.
Trên vai phải của hắn mang theo một mảnh vải đen, điều này biểu thị gần đây trong nhà có người qua đời…
“Lão gia tử, là ta, còn nhớ không? Lần trước ta cũng từng trú tạm ở đây.” Lý Hỏa Vượng đi đến trước mặt lão nói, sau khi búng tay ở giữa hai mắt của lão.
Lão nhân gia kia nhìn chằm chằm khuôn mặt Lý Hỏa Vượng quan sát một hồi, lập tức bừng tỉnh hiểu ra nói: “A là ngươi tiểu oa nhi này, đến đây đến đây. Trong thôn bây giờ nhiều nhà trống lắm. Lần này ngươi ở bao lâu đều được.”
Chờ khi thấy hắn đi về phía trước, Bạch Linh Miểu lặng lẽ đi đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng: “Lý sư huynh, huynh thật sự biết hắn?”
“Không có, một chút trò vặt thôi, lão nhân gia trí nhớ cũng không tốt.”
Theo đó người này dẫn hai người đi vào trong, dần dần những người khác trong thôn đều xuất hiện ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Những người nam nam nữ nữ này nhao nhao bưng bát lớn, hoặc ngồi xổm hoặc đứng vây quanh phía dưới một gốc cây đa lớn, thừa dịp trời còn chưa hoàn toàn tối vừa ăn vừa nói chuyện.
Nhìn thấy xe ngựa của Lý Hỏa Vượng, lần lượt chú ý tới. Có không ít người quen biết với lão nhân cũng sẽ thuận miệng trò chuyện: “Triệu lão sư phó, trong nhà có người thân đến?”
Vẻ mặt của bọn họ mặc dù bình thường, thế nhưng trên cánh tay của tất cả mọi người đều mang theo miếng vải đen, đây là Lý Hỏa Vượng dọc theo đường đi nhìn thấy treo vải đen nhiều nhất.
Rất nhanh, Lý Hỏa Vượng được đưa tới một trước tiểu viện của ngôi nhà bằng đất sạch sẽ.
“Đây là của con út ta, nó chết hai năm trước, ngươi ở đây đi.”
“Thực sự là đa tạ. Triệu lão trượng, còn phải làm phiền ngươi như vậy.”
“Ài, lời này của ngươi, không phải chỉ là trú tạm một thời gian thôi, không quan trọng. Không quan trọng.”
Nhìn bóng lưng lão đi xa, giọng nói Bạch Linh Miểu mang theo một tia đồng tình nói: “Lý sư huynh, xem ra ở đây bởi vì thiên tai lần trước, đã chết rất nhiều người.”
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng ngay lập tức nhìn về phía Gia Cát Uyên, hắn giờ phút này yên lặng đứng giữa không trung ở đằng xa, trầm mặc im lặng đưa lưng về phía mình.
Người nói vô tâm, người nghe có ý. Với sự hiểu biết của Lý Hỏa Vượng về hắn, Gia Cát Uyên nhất định sẽ đem cái chết của những người này trách tội lên chính mình.
“Quên đi, đều là quá khứ rồi, đừng nói nữa, ta đến bên cạnh giếng múc nước, làm một bữa cơm nóng.”
Bởi vì ngày mai còn phải gấp rút lên đường, cho nên cơm tối tùy tiện ăn một chút, hai người sau khi rửa mặt liền lên giường ngủ.
Lý Hỏa Vượng vốn cho rằng buổi tối hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng chính tại lúc canh ba, hắn bị Lý Tuế phụ trách gác đêm đánh thức.
Lý Hỏa Vượng nhìn Bạch Linh Miểu thở chậm đều ở bên cạnh, dùng giọng thấp nhất hỏi Lý Tuế đứng bên cạnh giường: “Sao thế?”
“Cha, bọn họ đang ca hát ở bên ngoài.”
“Ừm?” Lý Hỏa Vượng lần nữa nhìn Bạch Linh Miểu một cái, cơ thể nhẹ nhàng xuống giường, đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Rất nhanh Lý Hỏa Vượng thấy được một đám người đang làm thành một hình vòng tròn, khua chân múa tay nhảy gì đó ở dưới gốc cây đa trước đó.
Bọn họ không phải là người khác, chính là thôn dân ở dưới cây đa trước kia, thậm chí ngay cả lão đầu tử dẫn đường cho Lý Hỏa Vượng trước đó cũng có mặt.
“Cha, bọn hắn đang làm gì?”
“Suỵt…đừng làm ồn, để ta xem một chút.”
Lý Hỏa Vượng dần dần cau chặt lông mày, mình dường như đã dính líu tới một tông môn giáo phái chưa từng thấy qua.
Nhưng điều đáng ngờ là lúc lão nhân kia dẫn bọn hắn vào thôn, mình rõ ràng đã cẩn thận kiểm tra, vốn không có cảm thấy bất kỳ ác ý từ trên cảm xúc của lão.
“Chẳng lẽ bọn hắn cũng giống như sư thái, miễn cưỡng coi là người tốt?” Lý Hỏa Vượng suy nghĩ rồi cuối cùng quyết định bình tĩnh theo dõi bọn họ rốt cuộc muốn làm gì. Bất luận bọn hắn có ác ý đối với mình hay không, ít nhất Lý Hỏa Vượng bây giờ không sợ.
Bởi vì khoảng cách xa, niệm chú trong miệng bọn họ chỉ có thể đứt quãng truyền vào tai Lý Hỏa Vượng.
“Nhận hết vô hạn, túng quẫn mọi loại không như ý. Vu Nhi thần ai… trăm sự không vừa lòng… Đánh gãy vây khốn tiền tuyệt lương thực… Vu Nhi thần a… y phục đều đã hết…”
"Vu Nhi Thần? Đây là vị thần tiên nào vậy?"
Lý Hỏa Vượng cố gắng đảo cái tên khó hiểu này vài vòng ở trong đầu, nhưng cho dù là trong trí nhớ kiến thức rộng rãi của Hồng Trung cũng không có dấu vết về Vu Nhi Thần.
Lúc Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ, nhóm thôn dân ở phía xa bắt đầu xuất hiện biến hóa mới.
Người trong vòng tròn dần dần an tĩnh lại, bọn họ dập tắt tất cả nến và ngọn đèn, trong bóng tối quỳ rạp xuống đất im lặng quỳ lạy phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận