Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 828: Giải quyết (2)

"Hồng huynh, đã lâu không gặp, sao có thể đi như vậy chứ, không bằng ta làm chủ nhà, chúng ta uống một chén.”
Lý Hỏa Vượng hiểu rằng muốn tạm thời ép nàng ta rút lui là không khó, nhưng nếu muốn giải quyết triệt để rắc rối này thì vẫn chưa đủ.
Sau một nén nhang, trong phòng số 1 Thiên Tự của quán rượu Dương Tuyền, Lý Hỏa Vượng nhìn Hồng Đại ngồi nhìn những món ăn trước mặt không nói lời nào, cầm chén rượu tự rót đầy cho mình.
"Nào, ta kính Hồng huynh ba chén.”
Khi chén rượu được đặt trước mặt mình, Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm rượu mạnh trong chén và không ngừng niệm thầm: “Đây là nước, đây là nước.”
Ba chén rượu xuống bụng, Lý Hỏa Vượng cười haha cầm lấy đũa gắp một ít rau lót dạ.
"Hồng huynh, đừng ngây người nữa, mau ăn đi, khách khí với ta làm gì, lúc trước nếu không phải có ông tiến cử, ta thật sự không vào nổi Giam Thiên Tư này.”
Hồng Đại khẽ thở dài một tiếng, ông cũng không phải kẻ ngu ngốc, ông biết đối phương không phải vô duyên vô cớ mời mình uống rượu, thế như chuyện này, ông bị kẹp ở giữa là khó chịu nhất, ông cũng muốn hai bên hóa giải mâu thuẫn.
"Thôi bỏ đi, nể mặt ngươi, ta sẽ làm người giảng hòa, ai bảo ngươi và ta quen biết nhau chứ, ngươi trả lại Thái Hư Kiếm cho nàng ta, ta sẽ thay ngươi nói tốt mấy câu, chuyện này coi như xong.”
“Trả lại cho nàng ta?” Lý Hỏa Vượng sờ sờ lên Tích Cốt Kiếm trên ghế đẩu, lập tức lắc đầu.
Một binh khí dễ sử dụng như vậy sao có thể trả lại chứ, hơn nữa mình cũng không thể chịu đựng được việc cơ thể của Gia Cát Uyên bị người khác khinh nhờn.
"Làm phiền Hồng huynh chuyển lời cho vị cô nương kia, đều là đồng môn Giam Thiên Tư, ta cũng không muốn làm quá khó coi, kiếm thì không thể trả lại cho nàng ta, có điều ta có thể lấy đồ vật có giá trị tương đồng ra để đổi.”
Thấy Lý Hỏa Vượng vậy mà lại nói lời này, Hồng Đại cũng cau mày lại, đũa đang gắp thức ăn cũng được đặt xuống.
"Ngươi đổi thế nào? Thái Hư Kiếm này chính là do Tâm Bàn luyện thành. Ngươi có biết ở nội khố cái này đáng giá bao nhiêu không? Phật Ngọc Lư trước đây đều mượn dùng đấy.”
"Ngươi còn như vậy, đừng trách ta không niệm tình cũ, tiền căn hậu quả của chuyện này trong tư đều biết rồi, ngươi có chạy đến chân trời góc bể cũng không thoát đâu.”
Lý Hỏa Vượng lại lần nữa nâng chén rượu lên và đặt nó giữa mình và Hồng Đại: "Pháp khí do Tâm Bàn luyện chế thành? Vậy nếu ta lấy Tâm Tố để đổi thì sao?”
“Tâm Tố?” Cơ thể Hồng Đại hơi ngửa về sau, sau mấy hơi thở, thần thái khôi phục lại vẻ bình tĩnh, uống một hớp rượu, giả vờ tùy ý hỏi: “Cả một Tâm Tố? Sống hay là chết?”
Nghe đối phương hỏi như vậy, trong lòng Lý Hỏa Vượng lập tức an tâm, thầm hiểu rằng ngõ cụt này cuối cùng đã được mình giải quyết rồi.
“Ha ha, nào, ăn trước đi, còn không ăn thức ăn sẽ nguội mất.” Lẵng nhẵng theo đuổi đâu phải lối, thấy Hồng Đại nhả ra rồi, Lý Hỏa Vượng cũng không vội nữa.
Sau khi nâng cốc chạm ly, thăm dò lẫn nhau trên bàn rượu, Hồng Đại cuối cùng cũng đồng ý trở về hỏi một chút.
Xét cho cùng, đây là ân oán giữa Lý Hỏa Vượng và Phật Ngọc Lư, ông chỉ có thể được coi là một người trung gian, không thể quyết định bất cứ điều gì.
Có điều xét từ thái độ của Hồng Đại, Lý Hỏa Vượng cảm thấy vấn đề không lớn, nếu quả thực không được, vậy thì thêm một Tâm Tố nữa.
Sau khi trò chuyện chính sự, hai người bắt đầu tán gẫu về những chuyện vớ vẩn khác.
Quan hệ giữa hai người cũng không được coi là đặc biệt tốt, chỉ có thể coi là từng cùng nhau làm việc, nhưng dưới tác dụng của rượu mạnh, hai người bắt đầu khoác vai bá cổ.
"Nhĩ Cửu, sao ngươi lại ngươi dính đến hoàng gia rồi? Trước khi làm cũng không tìm ta hỏi cho rõ trước, ta nói cho ngươi biết, con đường này không dễ đi đâu, nếu thật sự dễ đi thì còn đến lượt ngươi sao?”
"Làm bạn với vua như làm bạn với hổ thì không nói, hơn nữa hôm nay hắn ta là hoàng đế nhưng nói không chừng ngày mai không phải hắn ta nữa, lời hứa có tốt đẹp đến mấy cũng đều thành hư vô, còn không bằng an phận thủ thường trong tư, con đường này của ngươi, chật hẹp lắm.”
Lý Hỏa Vượng mỉm cười không nói, Hồng Đại nào biết mình là bị Xúc Xắc ép buộc, nếu không phải bị ép buộc, cả đời này mình cũng sẽ không tới Thượng Kinh.
"Cũng đã không thể thay đổi được nữa, Hồng huynh cũng đừng nói ta nữa, nói về ông một chút đi, khoảng thời gian này ông thế nào?”
"Ôi, còn có thể thế nào, một đống việc, Pháp Giáo ngày ngày gây chuyện, phiền chết đi được, may mà thù lao rất cao, mấy tháng nay chạy đông chạy tây, nếu không phải vì ngươi thì nói không chừng ta bây giờ đang còn ở bên ngoài đuổi theo mông Pháp Giáo kìa.”
"Pháp Giáo hiện tại đã lan rộng ở Đại Lương như vậy rồi sao? Vậy trong tư vẫn ứng phó được chứ?” Lý Hỏa Vượng liếc nhìn Thu Ngật Bão một cái, có chút lo lắng mà hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận