Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1224: Giúp đỡ

Một khuôn mặt đàn ông ngũ quan dẹp lép bỗng dùng hai con ngươi to như ngọn đèn, hai màu đỏ trắng gắt gao nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng.
Con mắt đèn lồng to lớn của Vũ Sư dần di chuyển lên trên lộ ra một cái lỗ tròn đen như mực.
Bảy, tám bàn tay khô đen như con khỉ từ bên trong duỗi ra, giống như lông mi bay ra nằm ở trước mắt.
Ngay sau đó, hơn mười con mắt các loại lớn nhỏ chen đầy hốc mắt to lớn kia, nhìn chăm chú vào Lý Hỏa Vượng.
Trong lòng Lý Hỏa Vượng suy đoán, thứ quỷ quái như vậy e rằng Tư Mệnh mà chúng tín ngưỡng càng tà, không biết bề ngoài sẽ quỷ quyệt cỡ nào.
Các loại âm thanh chồng lên nhau lại cất lên:
“Ta đã gặp ngươi.”
Nghe thấy đối phương nói chuyện, Lý Hỏa Vượng nhớ lại buổi tối ở Thanh Khâu chính mình trở nên người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Lý Hỏa Vượng cau mày, qua lao chắp tay với nó:
“Đúng vậy, hôm đó đa tạ đã nương tay.”
“Ta đã gặp ngươi, hôm ấy trên người của ngươi dính nhân quả nên mới thả ngươi đi, nay xem ra đều là số phận.”
Vừa dứt lời, mặt tường bắt đầu mấp máy, rất nhanh ba con Vũ Sư, một con Vũ Long chui ra khỏi bức tường.
Tùy theo chúng nó chui ra, tiện thể kéo một số thứ đen thui đặc sệt đầy xúc tu ra ngoài.
Mấy thứ này vừa đi ra liền di chuyển thân thể cấp tốc trốn vào trong bóng tối, nhưng Lý Hỏa Vượng thị giác mẫn tuệ vẫn nhìn thấy thứ này, nó là Hắc Thái Tuế.
Lý Hỏa Vượng đã hiểu tại sao Hắc Thái Tuế sẽ xuất hiện ở lòng đất Thanh Khâu, thì ra nó có liên quan Vũ Sư Cung.
"Lý chân nhân, nếu đã đủ người ngựa thì chúng ta đi ngay chứ?”
“Được, à không, ta muốn đi về trước một chuyến, trước khi đi chỗ phân thây ta đã bỏ nữ nhi vào trong thành.”
Lý Hỏa Vượng nói xong nhanh chóng đi hướng thành.
Lý Tuế được Lý Hỏa Vượng nhắc tới đang vui vẻ đi dạo trên phố, tuy nó rất vui giúp được phụ thân, nhưng càng thích ngày lễ ngày Tết ra phố, ngắm nhiều thứ chính mình không nhận biết.
Nhưng Lý Tuế đi dạo một lúc, kẹo hồ lô giơ cao dần rơi xuống. Nơi này có nhiều người khóc, ít ai cười, dù người ta không khóc thì khuôn mặt cũng sầu bi.
"Bọn họ không vui vẻ sao? Là bởi vì đã chết nhiều người?” Tâm trạng của Lý Tuế cũng chùng xuống.
"Ta không thích bọn họ như vậy, ta muốn làm chút gì đó." Lý Tuế nghĩ đến điều gì, xoay người đi hướng cửa hàng thợ rèn.
Khi Lý Tuế lại đi ra thì tay xách một thùng nước thép nóng đến mức làm không khí vặn vẹo:
“Pháo hoa sắt! Pháo sắt đây mọi người mau tới xem pháo hoa sắt!”
Chờ trông thấy mọi người đều vây quanh, Lý Tuế cầm lấy vá gỗ múc nước thép ném mạnh về phía tường thành.
Vang tiếng rào rào, tuy rằng là ban ngày, không rực rỡ bằng lúc làm vào buổi tối, nhưng trên bầu trời nở rộ pháo hoa sắt vẫn khiến nhiều người ánh mắt sáng lên.
Thấy cảnh này, Lý Tuế càng hào hứng múc nước thép, tuy rằng bởi vì không thuần thục làm một ít rơi lên người nhưng nó không quan tâm.
Rất nhanh tạt hết một thùng nước thép, biểu cảm trên mặt mọi người dần biến mất, đám đông giải tán, các nỗi buồn phiền bị xua tan ngắn ngủi lại quay về.
Lý Tuế nhìn bóng lưng mọi người rời đi, vẻ mặt dần hụt hẫng:
"Quả nhiên vẫn là không được sao?"
"Tự nhiên là không được, muốn khiến bọn họ vui vẻ không chỉ dựa vào pháo hoa sắt là được.”
Nghe thấy âm thanh, Lý Tuế nghiêng đầu đi, nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú đứng ở trước mặt mình, yêu bài đeo bên hông, Lý Tuế nhớ là phụ thân của mình cũng có một cái như vậy.
“Phụ thân của ta cũng không vui, mọi người đều không vui vẻ." Lý Tuế ngồi xuống cạnh thùng sắt.
Thiếu niên cũng ngồi xuống bên cạnh, vươn tay nhẹ gỡ nước thép đã lạnh dính vào da thịt trên lưng Lý Tuế:
“Ta có một biện pháp, có thể khiến phụ thân của ngươi vui, cũng có thể khiến người khác vui lên, nhưng cần thời gian hơi dài.”
"Biện pháp gì? Ngươi là ai?”
Lý Tuế nghiêng đầu hỏi thiếu niên.
Thiếu niên mỉm cười, đưa tay qua nhẹ vuốt đầu của nó:
“Ghi nhớ lựa chọn hiện tại của ngươi, ngươi rất đơn giản, nhưng ngươi có tiềm lực rất lớn, cho nên khi ngươi có năng lực làm việc thì nhớ đừng do dự, nhưng ta cũng biết ngươi khẳng định sẽ không do dự."
Lý Tuế khó chịu muốn hất cái tay đặt trên đầu mình xuống, nó không thích người khác ngoài phụ thân vuốt đầu mình.
Nhưng khi tay Lý Tuế đụng vào tay thiếu niên thì vẻ mặt sửng sốt, nó phát hiện tay mình xuyên qua, người này không có thân thể.
"Tuế Tuế!" Nghe thấy phương xa có tiếng kêu gọi, thiếu niên ở trước mắt Lý Tuế tan biến như bong bóng.
"Phụ thân! Mới vừa rồi bên cạnh ta có một người, phụ thân nhìn thấy không? Một nam nhân!” Lý Tuế kinh hoàng chạy tới, nói cho Lý Hỏa Vượng biết chuyện vừa phát sinh.
“Vừa rồi bên cạnh ngươi có người?" Lý Hỏa Vượng nhướng mày, hắn không thấy ai cả.
Lý Hỏa Vượng chần chừ nói ra suy đoán của mình:
“Chắc không phải ngươi ... cũng biến thành Tâm Tố chứ?”
Lý Tuế quanh năm suốt tháng ăn thịt của Lý Hỏa Vượng, xác thực là có một phần năng lực tu chân, ngày càng giống hắn lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận