Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 436: Cam Nguyên (2)

Khi Lý Hỏa Vượng do dự có nên lẻn vào trong miếu thôn nhìn xem hay không, trong cổng vòm đen như mực, một tượng đất màu nâu được nâng ra.
Xem tay tượng đất nắm bảo bình thì rõ ràng là một pho tượng Bồ Tát, còn là Bồ Tát đất.
Nhưng mặt của Bồ Tát không hiền từ chút nào, tượng Bồ Tát đất này giống như trải qua một cơn mưa lớn, ngũ quan hòa vào nhau, kéo thành hình dài treo trên mặt, chỉ để lại hai lỗ đen bất quy tắc.
“Ui! Ui!”
Tất cả người Cam Nguyên Thôn vây quanh, giúp đỡ người trong miếu nâng Bồ Tát lên, rước khắp thôn.
Lý Hỏa Vượng nhìn hai lỗ đen trên tượng Bồ Tát, cau mày lẩm bẩm:
“Bồ Tát đất ...”
Lý Hỏa Vượng đứng trên ngọn cây nhìn các thôn dân không ngừng nâng Bồ Tát đất kỳ lạ đi từng vòng nguyên Cam Nguyên Thôn.
Mỗi khi qua một vòng thì trên người Bồ Tát sẽ khoác thêm lụa đỏ. Khi mặt trời treo cao, trên người Bồ Tát đất khoác một lớp vải đỏ dày.
Bồ Tát đất khoác áo đỏ lại được nâng tới miếu thôn, đưa vào trong.
Vừa đưa vào, cùng với tiếng chiêng trống, tượng lại bị nâng ra, mọi người hò reo, lại nâng tượng vào miếu.
Cứ như thế nâng vào rồi lại ra tổng cộng ba lần, bọn họ mới đặt Bồ Tát đất xuống miếu thờ, bắt đầu thắp hương dập đầu tế bái.
Lý Hỏa Vượng vốn muốn đi vào, nhìn xem trong miếu thôn rốt cuộc là thế nào.
Nhưng các thôn dân vây kín bên trong, Lý Hỏa Vượng ẩn thân không có chỗ để đặt chân, không áp sát được.
Khi mặt trời dần ngã về phía tây, bọn họ cũng tận hứng đi về nhà.
Khi sắc trời hoàn toàn tối đen, ông từ trông miếu còng lưng khóa cửa, đi cửa nách về phòng ngủ, Lý Hỏa Vượng chậm rãi lao xuống cây.
Không lâu sau, cùng với tiếng rắc giòn vang, chiếc khóa đồng đứt làm đôi, cửa lớn đóng kín bị mở ra một khe hở.
Khi ánh trăng bên ngoài xuyên qua khe cửa chiếu vào miếu thôn đen ngòm, Lý Hỏa Vượng ở ngoài cửa siết chuôi Tử Tuệ Kiếm.
Nếu nói Tọa Vong Đạo thật sự muốn làm chuyện gì thì nghĩ sao cũng sẽ lấy nơi này để bày trò.
Két két!
Lý Hỏa Vượng ẩn thân đẩy mở cửa, nhấc chân đi vào.
Bởi vì có nhang khói nên trong phòng nồng mùi trầm, Bồ Tát đất ngũ quan hòa tan ẩn hiện trong bóng tối.
Trong miếu không chỉ có một Bồ Tát đất, hai bên miếu thờ sắp đầy đều là tượng đất, nhưng không phải Bồ Tát, mà lừ mười tám La Hán.
Bồ Tát không có mặt, mười tám La Hán thì có mặt, bọn họ đứng ở nơi đó hoặc giận hoặc hận, bộ dáng cực kỳ như thật. Đứng trong miếu thờ có cảm giác như bị người nhìn chằm chằm.
Bồ Tát đất lúc trước bị nâng ra ngoài đã được đặt vào giữa miếu thờ, trên đài hoa sen bằng đá.
Lư hương đặt ở phía trước cắm đầy chân nhang gỗ đã đốt trụi, tất cả nhang đều đốt cho Bồ Tát.
Bên trái và bên phải Bồ Tát ở giữa miếu cũng có hai tượng đất đứng.
Hai tượng đất có ngũ quan, nhìn vóc dáng và vẻ ngoài thì là một đôi đồng nam đồng nữ dưới tòa của Bồ Tát.
Miếu không lớn, Lý Hỏa Vượng rất nhanh đi dạo toàn bộ, không có phát hiện gì, cuối cùng cậu tập trung chú ý vào Bồ Tát khoác lụa đỏ.
Bồ Tát không cao, chỉ cỡ hai thước, nhưng bởi vì cái bệ bên dưới rất cao, cho nên Lý Hỏa Vượng đứng ở nơi đó nhất định phải ngước nhìn.
Trong miếu thờ mờ tối gần như không có tia sáng, một bức tượng Bồ Tát áo đỏ ngũ quan hòa tan, cảnh này siêu khủng bố, càng miễn bàn Lý Hỏa Vượng sớm nhận định Bồ Tát này có vấn đề.
“Có nên dùng kiếm chém thử không?” Trong đầu Lý Hỏa Vượng nảy ra ý nghĩ này.
Đang lúc cậu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này bỗng quay đầu nhìn đồng nam đồng nữ ở hai bên Bồ Tát.
“Bọn họ vừa rồi giữ tư thế như vậy sao? Hay là bọn họ mới vừa động?"
Lý Hỏa Vượng nhìn hai bức tượng đất cũng đang nhìn thẳng vào mình, cậu đứng trong bóng tối tĩnh lặng, bỗng cảm thấy lạnh cả người.
“Ngươi ... đến ...”
“Ai!”
Âm thanh hỗn độn khiến Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên xoay người, nhưng mà sau lưng cậu không có gì.
“Chờ đã, vừa rồi là ảo thính của ta hay thứ gì trong miếu phát ra âm thanh?”
Lý Hỏa Vượng nghĩ đến vấn đề này, nhất thời ngây người tại chỗ, trong một chốc có chút phân không rõ.
Trong miếu thờ mờ tối nặng nề nồng mùi trầm, Lý Hỏa Vượng đứng trước ba pho tượng làm bằng đất, suy nghĩ vấn đề trong đầu:
"Âm thanh rốt cuộc là hiện thực hay là hư ảo?"
Vừa vào thôn này, chưa thấy Tọa Vong Đạo đâu, ngược lại Lý Hỏa Vượng tự khiến mình đầy hoang mang.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng tiếp tục suy nghĩ vấn đề này thì cửa bỗng nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, một ông từ tóc bạc cầm đèn lồng thò nửa đầu vào cửa, ánh nền mông lung chiếu sáng mọi thứ trong miếu.
Nương ánh đèn leo lét của đèn lồng, ông từ quan sát trong miếu thôn, đặc biệt chú ý xà nhà.
Nhưng ông từ soi một vòng mà không phát hiện nửa bóng người.
“Kỳ lạ, không có trộm, sao khóa bị hỏng nhỉ?” Ông từ nghi thần nghi quỷ lại tuần tra một vòng, lấy một sợi dây thừng quấn chặt tay nắm cửa hình cọp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận