Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1534: Quá khứ (1)

“Anh ... nhớ rõ hết thảy?" Lý Hỏa Vượng không bao giờ ngờ tới lần này quay ngược thời gian ngoại trừ chính mình biết lần này phát sinh chuyện gì, Dịch Đông Lai cũng biết! Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây.
Khi nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói ra lời này hoàn toàn đập nát chút ảo giác cuối cùng, Dịch Đông Lai đầu óc rối loạn ngửa đầu nhìn bốn phía:
"Đều là thật? Hết thảy đều là thật? Rốt cuộc cái gì là thật sự? Cái gì lại là giả?"
Khi nhìn thấy phía xa có mấy bệnh nhân đang nhìn về phía mình, Lý Hỏa Vượng vội vàng giữ Dịch Đông Lai lại, nói: "Đừng cử động! Muốn bị coi là kẻ mất trí à?"
Lý Hỏa Vượng kéo Dịch Đông Lai vào nhà vệ sinh, ngay sau đó nói với anh ta:
"Đừng hoảng, hiện tại hãy làm theo lời ta được chứ? Đừng quên tình cảnh hiện tại của Bạch Ngọc Kinh, phải nghe theo ta!”
Dịch Đông Lai dường như muốn nói vài điều, nhưng cuối cùng vẫn là sắc mặt cực kém gật đầu.
Rất nhanh, Dịch bác sĩ và Hòa bác sĩ cùng đi ra buồng vệ sinh, đi tới cửa.
Tít!
Thẻ từ bị quẹt một cái, cửa sắt lớn bị mở ra.
Lý Hỏa Vượng vừa đi vừa nhỏ giọng nói với Dịch Đông Lai:
“Nếu bây giờ anh đã hiểu rốt cuộc phát sinh chuyện gì, vậy ta cũng không giải thích nhiều cái gì, kế tiếp ta hy vọng mặc kệ phát sinh sự tình gì anh phải luôn đứng về phía ta, có chuyện gì hãy liên lạc qua điện thoại.”
Nhìn thấy hai người đi ra bệnh viện cửa lớn, hai chị em họ Ba đến đón người tỏ ra có chút ngoài ý muốn.
Ba Nam Húc một tay gác trên cửa sổ xe, trêu chọc nói: "Hỏa Tử, vào bệnh viện tâm thần còn có thể tiện thể dụ luôn bác sĩ à?”
Lý Hỏa Vượng cũng không thèm để ý tới cô ta, trực tiếp lên xe:
“Gọi cho Triệu Sương Điểm.”
Sau khi nói chuyện điện thoại với Triệu Sương Điểm thì xe hơi bắt đầu chuyển hướng, lái đến biệt thự của Thanh Vượng Lai.
Nhìn cảnh sắc bên ngoài, Lý Hỏa Vượng huơ điện thoại hướng Dịch Đông Lai, hai người nhanh chóng trao đổi qua điện thoại.
Không biết qua bao lâu, tùy theo thắng gấp, kiến trúc quen thuộc xuất hiện ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng mở cửa xe bước nhanh vọt vào trong, phớt lờ Trần Hồng Du đang xem ti vi, hắn lao nhanh lên tầng ba.
Mở cửa ra, khi nhìn thấy Dương Na ôm hai đầu gối, dựa vào góc tường thì Lý Hỏa Vượng không kiềm được rơi nước mắt.
Hắn lao tới ôm chặt Dương Na vào lòng, dù có chuyện gì cũng quyết không buông ra.
"Lý Hỏa Vượng? Sao anh biết cô ấy ở đây?” Thanh Vượng Lai mỉm cười cùng người khác đi vào phòng.
Lý Hỏa Vượng lắc đầu: “Mọi người ra ngoài đi, ta muốn ở một mình với Na Na một lát!"
"Đây là đương nhiên, các vị, chúng ta đều đi ra, cho cặp tình nhân có không gian riêng tư.
Lý Hỏa Vượng ôm chặt Dương Na, chăm chú nhìn bóng lưng Thanh Vượng Lai rời đi:
“Thanh Vượng Lai, ngươi chờ đấy!”
Lý Hỏa Vượng đứng ở cổng phía đông của Thượng Kinh Thành ngơ ngác nhìn mọi thứ bên dưới.
Tuy rằng nhiễm sát, nhưng dân chúng trong thiên hạ vẫn phải sống qua ngày, chẳng qua tăng nhiều kẻ bỏ mạng, khắc khẩu trong cuộc sống nhiều hơn.
“Năm mươi văn, rốt cuộc ngươi có bán không? Không bán lão tử chém ngươi!"
“Đồ điếm, thấy gì không? Cổ của gia gia đây, ngươi có giỏi thì cứ chém, tưởng ta sợ ngươi chắc?”
“Ngươi dám cân thiếu hai lạng! Tận hai lạng! Lão nương muốn cắt thịt trên người của ngươi bù vào!”
Nhìn sinh hoạt của dân chúng trong Thượng Kinh Thành, nhìn những khuôn mặt kia, giờ phút này Lý Hỏa Vượng cứ cảm giác hết thảy đều rất xa xôi.
Nhưng vào lúc này, Lý Hỏa Vượng chợt nhìn thấy một cái gì đó, đồng tử trong nháy mắt co lại đến mức rất nhỏ, lập tức giậm chân đạp trên gạch ngói vụn mọc đầy rêu xanh lao nhanh về phía bên kia.
Lý Hỏa Vượng lướt nhanh qua những lá cờ trắng, đi tới trước mặt Vô Sinh Lão Mẫu ngồi xếp bằng trên hoa sen trắng.
Nhìn Bạch Linh Miêu còn nguyên vẹn trước mặt, Lý Hỏa Vượng không còn khống chế được cảm xúc của mình nữa, lập tức lao tới, ôm chặt cô vào lòng.
Cảm nhận ánh mắt từ bốn phía, trên hai khuôn mặt của Bạch Linh Miểu lộ ra một chút bức bối cùng xấu hổ: “Làm gì thế! Cũng không nhìn xem trường hợp!"
Bốn cánh tay của cô cùng vung lên, hai người biến mất trên tòa sen.
Khi Lý Hỏa Vượng tỉnh táo lại, hắn phát hiện mình đang ở trong phòng con gái thơm phức.
Hắn buông Bạch Linh Miểu ra, cẩn thận nhìn cô gái trước mặt, nhìn bốn con mắt của cô không ngừng tràn ra sát khí.
“Muội nhiễm sát?" Lý Hỏa Vượng nhất thời ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lại mở miệng nói: "Không sao, nhiễm sát cũng được, miễn là muội bình an.”
Lúc hắn ở Bạch Ngọc Kinh, nhìn thấy Vô Sinh Lão Mẫu và Bạch Linh Miểu dung hợp cùng một chỗ, hắn thật sự sợ Bạch Linh Miểu sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Chỉ là tính cách thay đổi, hắn không bận tâm.
Lý Hỏa Vượng có chút sợ hãi, lại mở rộng hai tay ôm chặt cô như thể muốn nhét vào người.
Nhưng Lý Hỏa Vượng còn chưa kịp ôn tồn một lát, Bạch Linh Miểu đã đẩy hắn ra, cô cởi áo trên của mình:
“Nhanh lên, bên Thiên Trần ta còn bận việc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận