Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 880: Vô Sinh Lão Mẫu (1)

“Công pháp tu chân của ta không mạnh như vậy, e rằng không làm được."
"Không cần lo lắng, chuyện này ta sẽ giúp ngươi, ngươi chỉ cần cứ làm đúng như lời ta nói.”
Lý Hỏa Vượng lặng lẽ suy tư. Tư Thiên Giam không sốt ruột, bình tĩnh chờ.
“Được, Tư Thiên Giam đại nhân, nhưng xin hãy cho hỏi, việc này liên quan long mạch Đại Lương, ta không muốn Đại Lương hiện giờ rơi vào kết cục như Đại Tề.”
"Đây là tự nhiên, về chuyện đối phó Xúc Xắc thì chúng ta là đồng minh.”
Tư Thiên Giam vừa dứt lời, thân thể của hai người nhanh chóng biến lớn, trở về kích cỡ như ban đầu, xung quanh không có ai phát hiện ra.
"Ta đã nghĩ ra biện pháp, các ngươi hãy đi chuẩn bị, ta muốn đi lấy một thứ, sau một canh giờ cùng đi cướp lại long mạch Đại Lương.”
Tư Thiên Giam nói xong lời này, thân thể giống như hạt cát chậm rãi tán đi.
Thấy Tư Thiên Giam là người cầm đầu đã ra quyết định, những người khác lục tục rời khỏi bàn, chuẩn bị trước cuộc bao vây tiễu trừ.
Lý Hỏa Vượng dắt Bạch Linh Miểu rời đi, hắn vừa ra khỏi điện thì một bóng người nhào lên người của hắn.
Lý Hỏa Vượng vội vén váy của Lý Tuế lên lộ ra xúc tu và sọ não chó, nhanh chóng giải thích với Bạch Linh Miểu:
“Con bé không phải người khác, là Lý Tuế.”
Bạch Linh Miểu nhẹ gật đầu:
“À.”
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng vô cùng nghiêm túc bế Lý Tuế xuống, đi tới trước mặt Bạch Linh Miểu, bắt lấy hai cánh tay của cô, hỏi:
"Miểu Miểu, rốt cuộc muội làm sao vậy?”
Trên bậc thang cẩm thạch của Đại Lương, Lý Hỏa Vượng một chân giẫm lên nấc trên, một chân đạp nấc dưới, trong ánh mắt mang theo mấy phần bất an nhìn Bạch Linh Miểu ở trước mặt.
Hắn vươn tay tháo dải lụa trên mắt Bạch Linh Miểu xuống, lộ ra đồng tử màu trắng chẳng chút sắc hồng.
Đồng tử một màu trắng phối hợp làn da trắng, mái tóc trắng, Lý Hỏa Vượng trong một chốc thậm chí cảm thấy trước mắt là một bức tượng ngọc thạch không có hô hấp.
“Ta không sao, Lý sư huynh, ta rất tốt, huynh yên tâm, về sau ta sẽ bảo hộ huynh.”
Bạch Linh Miểu nói, nhẹ nhàng dựa vào ngựa của Lý Hỏa Vượng, trên mặt lộ nụ cười khẽ.
Lý Hỏa Vượng đẩy Bạch Linh Miểu ra, nhìn chăm chú vào đôi mắt mù kia, biểu cảm vô cùng nghiêm túc nói: "Miểu Miểu, nói cho ta! Muội rời khỏi ta từ lúc nào? Trong khoảng thời gian này rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Còn nữa ... Bọn họ rốt cuộc là ai?"
Lý Hỏa Vượng chỉ hướng tín đồ Bạch Liên đang đả tọa gần thiên thai.
Những người này có nam có nữ có già có trẻ, điểm duy nhất giống nhau là bọn họ đều trắng toát, trên trán vẽ hoa sen trắng.
Những người này ngồi xếp bằng dưới đất theo quy luật người ngoài không hiểu.
“Chúng ta là Bạch Liên Giáo, lúc trước tách ra thành một nhánh khác, nên chúng ta họ Liên, còn Thánh Nữ đại nhân họ Bạch.” Liên Tri Bắc từng cùng Lý Hỏa Vượng đối phó Linh Nghiệt bước ra.
Giờ phút này Liên Tri Bắc vẻ mặt thành kính, hoàn toàn nhìn không ra lúc trước là người phụ nữ trung niên không quen mà làm như thân.
"Bạch Liên? Thánh Nữ?”
Bạch Linh Miểu nắm tay Lý Hỏa Vượng, nhẹ giọng giải thích:
“Lúc trước Liên tiền bối thừa dịp đã khiêng ta đi, Lý sư huynh còn nhớ không?”
Đối phương vừa dứt lời, Lý Hỏa Vượng lập tức nhớ ra Dương Na lúc trước bị cha của cô khiêng đi, và khuôn mặt ướt lệ của cô.
Ngay sau đó ở trong đầu của hắn, khuôn mặt Dương Na dần biến thành Bạch Linh Miểu, cha của cô cũng đổi thành Liên Tri Bắc.
"Nhớ kỹ, ta nhớ." Thở dài một hơi, Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng gật đầu nói. “Vậy còn Thánh Nữ?”
"Bọn họ nói ta bị Vô Sinh Lão Mẫu chọn trúng, cho nên chọn lựa ta thành Thánh Nữ.”
Nói đến đây, trên mặt Bạch Linh Miểu lộ ra một chút kích động: “Lý sư huynh biết không? Thật sự có Vô Sinh Lão Mẫu! Bà ta sống lại.”
Trong giọng nói của cô mang theo khát khao:
“Vô Sinh Lão Mẫu là Cổ Phật vô sinh vô diệt trên trời, bà ta có thể độ hóa chúng ta ở trần thế trở lại quê hương chân không, nhóm phụ mẫu của ta đều là Bạch Liên Giáo, cả đời bọn họ một lòng thờ Vô Sinh Lão Mẫu, nên dù thân xác của họ đã chết nhưng hồn phách thì trở lại bên cạnh Vô Sinh Lão Mẫu.”
Lý Hỏa Vượng định mở miệng phủ nhận, nhưng lời đến bên môi thì ngừng lại, Bạch Linh Miểu khó khăn lắm mới thoát khỏi thống khổ lúc trước, chẳng lẽ hắn nhẫn tâm kéo cô ra sao?
“Lý sư huynh biết không? Ta và phụ mẫu nói chuyện thông qua Vô Sinh Lão Mẫu, bọn họ rất nhớ, rất nhớ ta.”
Lý Hỏa Vượng nghe Bạch Linh Miểu nói, nhíu chặt chân mày, trong lòng rất giãy giụa, bộ dạng này của cô rất giống hắn lúc chưa ăn Hắc Thái Tuế.
Nếu bây giờ hắn cưỡng ép kéo Bạch Linh Miểu ra, e rằng cô sẽ trở nên tuyệt vọng thống khổ giống như hắn lúc trước.
“Nhĩ Cửu, dường như ngươi không tin lời của Thánh Nữ? Nhưng ta nói cho ngươi, đây là sự thật, nhờ dị tượng trời đất mà Vô Sinh Lão Mẫu trở về, nếu không thì ngươi giải thích như thế nào về việc Bạch Liên Kê Đồng chúng ta lợi hại hơn ngày xưa nhiều như vậy? Ngươi giải thích như thế nào về công pháp Vô Sinh Lão Mẫu ban cho Thánh Nữ đại nhân?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận