Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1085: Canh giờ

Loại cảm giác này vô cùng cổ quái, Lữ Tú Tài trước đây chỉ khi ở Khởi Kê, mới có loại cảm giác này.
Nếu như nói lúc ở Khởi Kê trước đây chỉ có thể nhất thời duy trì, nhưng hiện tại lại có thể duy trì một lúc lâu.
"Giờ đây ngươi đã tiến thêm một bước so với một tín đồ bình thường của Vô Sinh Lão Mẫu, đây chính là một chuyện tốt làm rạng danh dòng họ, ngươi phải cố mà trân trọng, đừng có phá giới." Liên Tri Bắc dặn dò Lữ Tú Tài.
Cảm giác được sự biến hoá của cơ thể mình, Lữ Tú Tài kích động gật đầu một cái, hắn ta hận hiện tại không thể tìm một vài tên súc sinh của Pháp Giáo tới để luyện tay một chút.
Mà đúng lúc này, ngoài phòng bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, đến khi Lữ Tú Tài đang ở trần vừa bước ra, lập tức theo bản năng híp mắt lại.
Hoá ra trong lúc bất tri bất giác, trời đã sáng rồi, những tín đồ Bạch Liên khác đang nôn nóng thu thập hành lý để lên xe ngựa.
Nếu như bình thường, lúc này trời hẳn là không sáng, nhưng mà bởi vì lý do thiếu mất một canh giờ, bây giờ trời sáng nhanh hơn so với trước kia.
"Đi thôi đi thôi! Các huynh đệ tỷ muội hãy nhanh lên một chút, chúng ta tranh thủ gieo rắc sự nhân từ của Vô Sinh Lão Mẫu lên mỗi đầu mỗi người dân Hậu Thục! Bữa trưa sẽ không ăn, cầm theo một phần lương khô đi!"
Nghe nói như thế, Lữ Tú Tài tức khắc hiểu rõ đang có chuyện gì, tu chỉnh lâu như vậy, đây là muốn lên đường rồi.
Giờ phút này hắn ta cũng không đoái hoài tới cái gì khác, vội vàng chạy về chỗ ở của mình, chỉ cần có thể giết được đám súc sinh Pháp Giáo, hắn ta vĩnh viễn là người đầu tiên.
Nhưng điều khiến cho Lữ Tú Tài có chút bất ngờ, là những tín đồ Bạch Liên và Lý sư huynh đều không đi theo một con đường với binh lính của triều đình, mà ngược lại mỗi người đi một ngả tự mình rời đi.
Lữ Tú Tài hơi nghi hoặc một chút, có điều hắn ta nhìn thấy sắc mặt sư phụ giờ phút này không tốt lắm, liền biết điều không nói gì nữa.
Ngay khi hắn ta cho rằng tiếp theo sẽ có một con đường dài đằng đẵng phải đi, Lữ Tú Tài bỗng nhiên nhìn thấy sư phụ đang ngồi ở trên xe ngựa sắc mặt âm trầm vô cùng. "Có mùi máu tanh, hướng nam!"
Nhóm xe ngựa bắt đầu di chuyển, dựa theo chỉ thị của Lý Hoả Vượng chạy về phía nam.
Một chuyến này chạy liền chạy được hai canh giờ, kết quả cái gì cũng không thấy.
Nhưng mà trong đội ngũ không có người nào khác dị nghị, chỉ vì bọn họ cũng ngửi thấy mùi máu tanh càng ngày càng đậm trong không khí.
Mùi máu tanh và mùi hôi thối này khiến người ta buồn nôn vô cùng nồng đậm, giống như làn sương sớm tràn ngập bốn phía.
Rất hiển nhiên, loại mùi máu tanh này nếu chỉ vẻn vẹn dựa vào một hai người chết đều sẽ không phát tán ra được.
Cuối cùng sau khi lật qua lật lại một ngọn núi, bọn họ đã nhìn thấy nguồn gốc của mùi máu tanh. Một bức tường thành bằng đầu người to lớn, được hình thành từ sự chết chóc và thối rữa!
Toàn bộ bức tường thành to lớn đều bị lấp kín bởi từng cái đầu người, trong không khí tràn đầy mùi máu tanh và mùi hôi thối, nhìn thấy một màn này tất cả mọi người đều vừa tuyệt vọng vừa kiềm nén.
Sự yên lặng như tờ bao trùm cả đội ngũ, bầu không khí này đè nén khiến mỗi người đều cảm giác không thở nổi.
Dự đoán sơ qua, nơi này ít nhất phải có mấy chục vạn người chết.
Bỗng nhiên Lý Hoả Vượng di chuyển, chân hắn vừa nhấc, một thân một mình chậm rãi đi lên phía trước.
Khi dần dần tới gần, Lý Hoả Vượng càng nhìn thấy nhiều chi tiết.
Hắn phát hiện ở đây đều là nam tử, hơn nữa phần lớn đều mang theo mũ giáp, đây đều là Binh Gia Hậu Thục!
Khi càng ngày càng tới gần, mùi máu tanh cũng càng ngày càng đậm, sắc mặt Lý Hoả Vượng cũng trở nên càng ngày càng khó coi.
Hành động của Pháp Giáo cũng không khó đoán, bọn họ cảm thấy hoàng đế Hậu Thục sẽ khuyên Binh Gia Hậu Thục đầu hàng, bọn gia hỏa này dứt khoát giết sạch toàn bộ Binh Gia Hậu Thục, cho kinh thành xem!
Lý Hoả Vượng đi đến bên dưới góc tường, ngẩng đầu, nhìn từng gương mặt xám xanh kia.
Trên mặt của bọn họ cũng không dữ tợn, nhìn cũng không phải là bị cường sát.
Là loại trừ hậu hoạn? Hay là thị uy? Hay là có cả hai? Lý Hoả Vượng cũng không biết rõ.
Nhưng mà hắn có thể biết rằng, lần này Hậu Thục hoàn toàn tiêu rồi.
Binh Gia chết hết, bách tính cũng bị mê hoặc, còn lại cũng không có cái gì.
Trong thời gian đối phó với Pháp Giáo sau này, nơi này hoàn toàn trở nên vô dụng.
Nhìn đám người chết này, trong lòng Lý Hoả Vượng bỗng nhiên nghĩ đến suốt một năm qua, thoáng cái đã có nhiều người chết như vậy rồi, tiếp theo số tư mệnh tử vong của Thanh Khâu sợ là phải ăn no rồi.
Mà đúng lúc này, trời đất bất chợt thay đổi, tiếng mặt đất chấn động ở hiện trường kịch liệt vang lên, cả bức tường đầu người cũng bắt đầu sụp đổ, đầu người chi chít trực tiếp dồn về phía Lý Hoả Vượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận