Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 309: Vương Vi

Anh ấy vừa mới rời đi, Lý Hỏa Vượng liền nghe thấy tiếng bước chân mới bước vào trong phòng bệnh.
"Tiểu lão đệ, nghe Hầu bác sĩ nói cậu tỉnh rồi? Vậy cậu có thể tự mình đi vệ sinh không? Tôi thật sự không muốn đổ túi nước tiểu cho cậu nữa, thương tôi một chút nhé.”
Giọng nói đặc biệt này, còn có tính lắm lời này, không cần mở mắt Lý Hỏa Vượng cũng có thể biết được người đến là ai, chính là Vương y tá trước đây đã từng nói chuyện qua điện thoại.
Đột nhiên, một chiếc khăn ấm áp được đắp lên mặt Lý Hỏa Vượng và dùng lực xoa mạnh: “Nào, đại thiếu gia, tôi đây lau mặt cho cậu.”
Dùng sức ném chiếc khăn đi, Lý Hỏa Vượng trừng mắt nhìn về phía người tới.
Đây là một người đàn ông có thân hình phúc hậu, ngũ quan hài hoà, đội một chiếc mũ y tá màu xanh trên đầu, người mặc một bộ đồng phục y tá màu xanh.
Điểm đáng nhớ duy nhất trên khuôn mặt ông ấy là một nốt ruồi đen ở bên trái cằm.
"Ô? Đại thiếu gia tỉnh rồi? Có chuyện gì cần tôi giúp không?”
Lý Hỏa Vượng cáu kỉnh nhìn ông ấy: "Ông đừng nói nữa được không, ông thích nói chuyện với bệnh nhân tâm thần lắm sao? Không sợ nói nhiều đến mức thần kinh sao?”
"Sao lại nói vậy. Bệnh nhân tâm thần lạc quan nhiều mà, hôm qua người số 89 bên cạnh kén ăn, cậu biết lý do kén ăn là gì không?”
"Vậy mà anh ta lại nói rằng quả cà tím đó mặt mày gian xảo, anh ta sợ ăn quả cà đó vào, nó sẽ làm chuyện xấu trong bụng mình. Hahaha!"
Cười xong, Vương y tá lại tiếp tục làm việc, nhặt túi đựng nước tiểu treo bên cạnh giường rồi đi vào toilet đổ.
Khi ông ấy cầm túi đựng nước tiểu quay trở về lại mở miệng nói.
"Ha, nước tiểu của cậu vàng thật đấy, gần đây ăn uống dẫn đến nóng trong rồi sao, thanh niên đúng là tốt mà, ăn cơm bệnh viện mà cũng có thể nóng trong.”
Lý Hỏa Vượng còn chưa kịp trả lời, ông ấy liền tiếp tục hỏi: "Này tiểu tử, trước đây lúc tôi hộ lý có nghe nói cậu có được thần thông gì đó sao? Thế nào, cậu thành tiên bên đó rồi?”
"Liên quan gì đến ông?"
Vương y tá cứ như con ruồi vo ve bên cạnh mình, chưa từng dừng lại một giây nào, điều này khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy khó chịu không tả được.
"Nói cho tôi nghe chút đi, những lời mê sảng kia mà cậu nói, tôi rất thích nghe, thật thú vị, tôi làm việc không thể dùng điện thoại, hiện tại mỗi ngày đều chỉ trông cậy vào cậu để giết thời gian thôi.”
"Tôi còn nghe được cậu đã tìm được một người phụ nữ ở trong đó? Như thế nào? Giống như thật không? Nếu giống như thật vậy cậu cũng kiếm chác được nhiều rồi.”
Trong mắt Lý Hỏa Vượng mang theo vẻ tức giận, nhìn về phía người đàn ông đã xúc phạm Bạch Linh Miểu trước mắt.
Nhưng giây tiếp theo, lửa giận trên mặt cậu đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự hoài nghi sâu sắc: “Ông họ gì?”
"Không phải đã nói với cậu rồi sao, tôi họ Vương, cậu có thể gọi tôi là Vương y tá, có điều cậu cũng có thể gọi tôi là mỹ nam tử giống như người ở giường số 65 và số 31, tôi không kén chọn.”
"Ông họ Vương? Tên đầy đủ của ông là Vương Đức Cầu?"
"Không phải, cái tên gì xấu vậy chứ, tôi họ Vương, tên là Vương Vi. Có bộ hỏa, thêm chữ vi trong Vi Tiểu Bảo.”
Nghe thấy lời này, sự hoài nghi trong mắt Lý Hỏa Vượng biến mất, trong mắt chỉ còn lại vẻ lạnh lùng sâu sắc: "Ông đang lừa ta, ông không phải là y tá, thân phận của ông là bác sĩ.”
Vương Vi nghi hoặc gãi gãi đầu: "Cái gì vậy? Cậu lại phát bệnh rồi sao?”
"Ông xúi mẹ ta đi là vì bà ấy là người thẳng tính, không thể lừa được, sợ rằng ở bên cạnh sẽ lộ ra sơ hở.”
"Trước đó ông hết lần này đến lần khác dùng ngôn từ kích thích ta, là đang muốn dụ dẫn ta nảy sinh phản hồi với lời nói của ông.”
Nghe thấy lời này, trên mặt Vương Vi nở một nụ cười bất lực.
Sau khi ông ấy cúi người đặt lại túi đựng nước tiểu xuống liền nói về phía ngoài cửa: “Vào đi.”
Cửa phòng bệnh mở ra, vị Hầu bác sĩ trước đó từ bên ngoài đi vào, anh ấy cúi đầu chào Vương Vi: “Thầy.”
"Thấy chưa? Người bệnh vẫn rất mẫn cảm, bọn họ chỉ là mất đi năng lực tự chủ khi phát bệnh mà thôi. Thực ra lúc ổn định bình thường, bọn họ giống như người bình thường, thậm chí còn thông minh hơn cả người bình thường.”
"Vì vậy, bình thường cậu nhất định phải đối xử với bệnh nhân với tâm trí bình thường, đừng coi họ là bệnh nhân tâm thần mà đối đãi với họ như kẻ ngốc.”
Sau khi nói với học sinh của mình, ông ấy quay đầu nhìn về phía Lý Hỏa Vượng đang nằm trên giường.
"Để tôi tự giới thiệu. Tôi là bác sĩ điều trị chính của cậu. Tôi họ Vương, tên là Vương Vi, Vi trong Vi Tiểu Bảo, lần đầu gặp mặt, rất vui khi quen biết cậu.”
"Tại sao lại giả làm y tá?"
"Bởi vì cậu vô cùng có địch ý với thân phận bác sĩ, vì vậy tôi mới định đổi một thân phận khác để nói chuyện với cậu, có điều y tá hay bác sĩ cũng không có gì khác biệt, không phải đều phục vụ cho bệnh nhân cả sao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận