Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1576: Ngoại truyện Gia Cát Uyên - Đệ tử quy (1)

Tùy theo bộ tóc trên đầu thú cùng tóc dài trên đầu rắn tung bay lên xuống, Gia Cát Uyên vào lúc này giống như vũ sư đạp cọc lên cao: Nhanh, nhào, lượn vòng, bay nhảy.
Những cánh tay quái dị thò ra từ trong linh bài này căn bản không có chút sức chống cự nào dưới sự công kích của răng nanh đầu thú, trong một chốc bị Gia Cát Uyên giết đến ném binh bỏ giáp.
Một lát sau, Gia Cát Uyên mang theo Lý Cẩm Thư phá vỡ vòng vây của đám bàn tay quái lạ này, lần nữa chạy về bên cạnh bức tường đầu người kia, bọn họ đã trốn ra được.
Mắt thấy những cánh tay cấp tốc chui ra từ trong khe hở của tường đầu người, lại còn đuổi không tha, Gia Cát Uyên và Lý Cẩm Thư lập tức đặt hai tay lên trên cửa gỗ, dùng sức đẩy.
Ầm một tiếng, cửa lớn mở ra, lão giả không giận mà uy chắp tay sau lưng đứng ngoài cửa lập tức trấn áp bầu không khí căng thẳng trong phòng không còn dấu vết, bất kể là những cánh tay kỳ quái hay Gia Cát Uyên và Lý Cẩm Thư đều đồng thời sững sờ tại chỗ.
"Trả về." Theo câu nói nhẹ nhàng của lão giả mặc trường bào dẫn đầu, Lý Cẩm Thư vội lấy đi đầu rắn và đầu thú trong tay Gia Cát Uyên, cung kính lần nữa đặt lại trên bàn thờ.
"Hoang đường!" Một tiếng quát mang theo áp lực như Thái Sơn ập đến từ phía sau, Gia Cát Uyên dốc hết sức lực ra chống đỡ mới không quỳ xuống.
"Sư tổ, đệ tử biết sai rồi, là ta mang hắn đến đây, chuyện này không liên quan gì đến hắn." Lý Cẩm Thư vô cùng thức thời quỳ xuống dập đầu.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên, lão giả với bộ râu trắng xóa tiến lên, dâng một nén nhang cho linh bài vị.
Lão không có đặt sự chú ý lên người Lý Cẩm Thư quỳ trên đất, ngược lại tập trung sự chú ý lên người Gia Cát Uyên.
"Tiểu tử, có bản lĩnh đấy, ngươi có biết vũ sư múa rồng của thị tỉnh tiểu dân được biến đổi từ việc người xưa giống như ngươi, lợi dụng đầu người của tai họa để giết địch không?"
- Giải thích, Thị tỉnh tiểu dân là xưng hô được sử dụng bởi các quan viên thời xưa đối với dân thường, bởi vì các quan viên tự coi mình có thân phận ưu việt hơn người thường. Hết giải thích.
Nghe xong lời của đối phương, Gia Cát Uyên sửng sốt một hồi lâu, sau đó mới kịp phản ứng, vội vàng mở miệng trả lời: "Lão tiền bối quá khiêm nhường rồi, quanh năm đi theo gia sư, tích lũy ít kiến thức mà thôi, không đáng nhắc đến."
Nghe ý trong lời nói của lão giả, hình như lão cũng không tức giận nhiều, không chừng còn có cơ hội hòa giải.
Bản thân thì không sao, nhưng không thể để cho Lý Cẩm Thư bị trách phạt vì giúp chính mình, dù sao là mình tìm y giúp đỡ.
Chưa kể đối phương trợ giúp không đòi báo đáp, nếu bị trách phạt vì việc này, hắn ta sẽ rất áy náy.
"Kiến thức này không tầm thường, người bình thường không có loại kiến thức này." Lão giả chắp tay sau lưng, đi quanh Gia Cát Uyên: "Nói đi, ngươi là người phương nào, từ đâu mà đến."
"Sư tổ, trước đó hắn là ..." Không đợi Lý Cẩm Thư nói hết, tùy theo lão giả vung tay lên, miệng của Lý Cẩm Thư đã bị kéo đến ống tay áo của lão: "Ta hỏi ngươi chắc? Tiểu tử này không có mọc miệng à?"
Nghe lời này, Gia Cát Uyên vội nói ngắn gọn, kể hết toàn bộ nguyên nhân hậu quả của sự việc.
"Ngươi nói là ngươi xin Lý Cẩm Thư mang mình tới đây? Cũng là ngươi biết nơi này có biện pháp giúp ngươi vào Minh Luân Đường?" Lão giả nghiêm mặt lần nữa xác nhận nói.
Gia Cát Uyên nhìn đối phương, liên tục gật đầu: "Đúng vậy ạ."
Lão giả gật đầu, chậm rãi giơ ống tay áo lên, đặt cái miệng của Lý Cẩm Thư bị dán trên ống tay áo lên bên tai mình, yên lặng nghe cái gì đó.
Khi đối phương để ống tay áo xuống, trên mặt lộ ra biểu cảm ngoài cười nhưng trong không cười, Gia Cát Uyên thoáng chốc giật thót tim.
"Tiểu tử, ngươi cho rằng chút trò lừa bịp này có thể gạt được lão phu? Yên tâm, hắn không thể tránh khỏi bị trách phạt, và ngươi cũng như vậy."
Gia Cát Uyên cau mày lập tức tiến lên một bước, hai tay vái chào: "Vị lão tiền bối này, tất cả việc này bắt đầu từ ta, dám làm dám chịu, có trách phạt gì cứ để mình ta gánh lấy!"
"Ngươi gánh nổi không? Ngay cả trừng phạt gì ngươi cũng chẳng biết, thế mà dám nói khoác không biết ngượng?"
Gia Cát Uyên không chút do dự lập tức tiếp lời: "Mặc kệ trừng phạt gì, ta cũng sẽ nhận!"
"Được!" Lão giả giơ lên một ngón tay cái với Gia Cát Uyên: "Tiểu tử, ngươi có gan thì đi theo ta!"
Thấy đối phương vung tay áo rời đi, Gia Cát Uyên liếc nhìn Lý Cẩm Thư không miệng đang liên tục xua tay với chính mình, hắn ta vội vàng bước nhanh đi theo.
Lý Cẩm Thư vừa định đuổi theo thì đã bị bảy, tám cánh tay ở sau lưng gắt gao đè xuống đất.
Ôm tâm trạng thấp thỏm, Gia Cát Uyên đi theo đối phương quẹo trái quẹo phải trong đình viện nơi này.
Ngay khi trong lòng hắn ta nghĩ thầm rốt cuộc đối phương muốn dẫn chính mình đi nơi nào, một căn hầm u ám rất nhanh đã xuất hiện ở trước mặt Gia Cát Uyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận