Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1142: Lựa chọn

Lúc này, hoàng đế Tứ Tề vẫn đang thừa thắng đuổi theo: "Bạch cô nương, cô hãy suy nghĩ cho kỹ, chỉ cần tiêu hơn một triệu cho người già yếu, tàn tật, sau này có thể thu lại chín triệu tín đồ tốt. Tới khi nào cô mới có thể kiếm được lợi nhuận ổn định mà không bị mất tiền mua như vậy chứ?”
"Nhìn xem, chỉ cần làm theo cách này, không những ta mà cả cô cũng thắng, còn Vô Sinh Lão Mẫu ở quê hương chân không xa xôi cũng thắng, không có người nào thua. Thánh nữ còn lăn tăn cái gì?"
Bạch Linh Miểu nghe vậy, hít sâu một hơi, đột nhiên buông bàn tay đang run run đặt trên ngực mình ra, giống như đã hạ quyết tâm.
"Bệ hạ, đây là mua bán sao? Nợ này cứ vậy mà tính xong rồi sao? Ngài có biết bọn họ... bọn họ đều là người, là người sống! Cho dù có tàn phế! Nhưng bọn họ đều là một người sống!" Bạch Linh Miểu nghĩ đến mọi thứ ở Ngưu Tâm Thôn.
"Ngài có biết sẽ có bao nhiêu người đau buồn trước cái chết của họ không? Ngài có biết cảm giác mất đi một người thân trong gia đình sẽ đau khổ đến mức nào không?"
Hoàng đế Tứ Tề và vị tướng quân mập bên cạnh rõ ràng rất kinh ngạc, bọn họ không ngờ người nắm quyền của Bạch Liên tà giáo vốn thích tế người lại có thể nói ra những lời như vậy, nghe đâu lại tưởng mặt trời đang mọc từ phía Tây.
"Còn nữa bệ hạ!" Bạch Linh Miểu trầm mặc một lát mới nói: "Ngài nhắc đến một triệu tám con người, phần lớn bọn họ đều là người của ngài, ngài không hề nghĩ tới bọn họ sao?"
Nghe được những lời nực cười như vậy, mặt hoàng đế Tứ Tề lộ ra một tia tức giận. "Hừ! Tại sao ta phải nghĩ tới bọn chúng? Cô có biết để có được vị trí này ta đã phải đánh đổi những gì không! Tất cả đều là do ta chăm chỉ liều mạng giành được!"
"Điều ta lo lắng nhất chính là giang sơn của ta, giang sơn! Không có giang sơn thì một hoàng đế như ta, chỉ là một vị vua bị vong quốc! Còn những người đó, chúng chỉ là cỏ dại mọc trên núi của giang sơn ta mà thôi. Dù đã nhổ một lần thì sau một thời gian chúng sẽ vẫn mọc lại.”
Nghe vậy, Bạch Linh Miểu siết chặt tay, móng tay sắc nhọn đâm thẳng vào lòng bàn tay nhưng vẫn không buông ra.
"Bệ hạ!" Giọng nói của Bạch Linh Miểu càng chói tai hơn: "Tiểu nữ khó mà nghe theo mệnh lệnh của ngài! Bọn họ không phải cỏ dại! Bọn họ đều là con người! Bọn họ không thể chết như cỏ dại được! Một khi chết, là sẽ hết!"
“Hửm?” Hoàng đế Tứ Tề có vẻ hơi khó hiểu. "Sao vậy? Cô vẫn chưa hiểu ra à? Họ không chết. Theo những gì các người nói thì họ đều đã về quê hương chân không rồi."
"Cái gì? Chẳng lẽ Bạch Liên Thánh uy nghiêm thật sự cho rằng không có cái gọi là quê hương chân không, tất cả đều là lời nói dối của Vô Sinh Lão Mẫu để khiến các người tin bà ta thôi?"
Bạch Linh Miểu hít sâu mấy hơi, dần dần đè nén lửa giận trong lòng: "Bệ hạ! Quê hương chân không có tồn tại! Nhưng Vô Sinh Lão Mẫu có tháng dụ! Tự sát là trái với quy luật tự nhiên! Sau khi chết không thể về quê hương chân không!"
"Vớ vẩn! Sao ta chưa từng nghe nói Bạch Liên Giáo các ngươi từng đưa ra nhận xét như vậy?" Hoàng đế Tứ Tề dần nhíu chặt lông mày, cảm giác được đối phương đang cự tuyệt mình.
"Tiểu nữ chính là Bạch Liên Thánh. Đương nhiên, ông trời sẽ nghe ta. Nếu ta nói là Vô Sinh Lão Mẫu nói thì đương nhiên là bà ta sẽ nói! Vấn đề này không cần bàn thêm nữa!"
Nói xong, Bạch Linh Miểu phẫn nộ đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Chờ đã!" Hoàng đế Tứ Tề lại đứng trước mặt Bạch Linh Miểu, vẻ mặt vừa ấm áp vừa tức giận, trên người hắn bắt đầu xuất hiện một ít vảy rồng: "Cô phải suy nghĩ kỹ đi! Bạch cô nương, cô nên suy nghĩ xem mình đang đối đầu với ai!"
Bạch Linh Miểu vốn đang cúi đầu chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi nhếch lên, toàn bộ khí chất dần dần thay đổi: "Bệ hạ, Tứ Tề không thể bị Pháp giáo chiếm giữ. Nếu thật sự có năng lực đó, tại sao ngài không tự mình lấy lại giang sơn đã mất? Lúc trước ngài vẫn phải dựa vào Pháp Giáo chúng ta mới có thể được cứu."
Những móng tay đen nhánh của Bạch Linh Miểu chọc vào long bào trên người hoàng đế Tứ Tề.
“Tiểu nữ là người Đại Lương, không phải người Tứ Tề. Huống chi ngài lại là hoàng đế của một vong quốc, phượng hoàng đậu trên mặt đất không bằng gà, nếu ta chống lại ngài, ngài có thể làm gì ta đây!"
"Bệ hạ phái binh đi tiếp quản Bạch Liên Giáo? Ha, thật đáng tiếc. Bệ hạ, dưới quyền của ngài hiện tại không có một binh sĩ nào dưới quyền, chỉ có một đám lão thái giám."
Bạch Linh Miểu liếc nhìn vị tướng béo bên cạnh đang cầm chuôi kiếm còn chưa rút ra, cười khinh thường: “Ngài còn ở đây khoe khoang với ta, xung quanh ngài toàn người kém cỏi như vậy, như vậy quả thực rất xấu hổ khi đưa theo bọn họ ra ngoài gặp mọi người.”
Hoàng đế Tứ Tề tức giận đến run rẩy, nhưng hắn không dám làm gì Bạch Linh Miểu, dù có đánh hay đánh không lại, hắn cũng không thể trở thành kẻ thù của những thế lực đã giúp mình giành lại giang sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận