Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 236: Tứ hợp viện (2)

Lý Hỏa Vượng một tay cầm kiếm nhảy xuống, đạp nhẹ bệ cửa, vững vàng rơi xuống bên cạnh hòa thượng.
Lý Hỏa Vượng không vươn tay dìu hòa thượng đứng lên, mà là nháy mắt nắm lấy chuôi kiếm, cảnh giác nhìn cửa cái và cửa sổ đóng kín ở bốn phía.
Thông qua cảm giác mẫn tuệ, Lý Hỏa Vượng nhận ra tầm mắt từ cửa sổ ở sau lưng bắn tới, bên trong có người, rất nhiều.
Trong tình huống không rõ thực lực của quân địch thì Lý Hỏa Vượng không muốn ra tay trước.
Kỳ lạ là không biết đối phương nghĩ gì, cũng không ra tay. Không khí trong một chốc có chút giằng co.
"Những người này có phải là ôm ý tưởng giống như ta chăng?” Lý Hỏa Vượng nhủ thầm.
"Đạo sĩ, ngươi còn đứng đó làm gì?” Hòa thượng vẻ mặt khó chịu bò dậy.
“Đợi chút, giờ không rảnh nói với ngươi.” Lý Hỏa Vượng vừa thốt lời, liền cảm nhận có thêm vài ánh mắt nhìn mình.
Tia nhìn không phải từ trong phòng mà là trong mắt của chiếc mặt nạ treo trên tường, những chiếc mặt nạ vào giây phút này dường như sống lại.
Mặc kệ nơi này rốt cuộc có liên quan với kẻ đội mặt nạ đồng đêm qua hay không, Lý Hỏa Vượng không tính tiếp tục giằng co như vậy.
Lý Hỏa Vượng đắn đo một lúc, mở miệng nói: "Hậu bối Huyền Dương xin chào các vị, tại hạ trùng hợp đi qua bảo địa, không cố ý mạo phạm, xin thứ lỗi cho.”
Lý Hỏa Vượng không nhận được đáp lại, cậu ngẫm nghĩ, đổi phương thức thăm dò khác:
"Xuân điển khai bất khai?" Nhưng mà vẫn không có đáp lại.
“Chuyện đêm qua tại hạ xem như chưa từng xảy ra, mọi người hãy dĩ hòa vi quý được chứ?”
Lý Hỏa Vượng giải thích một tràng xong không quan tâm bọn họ có nghe hiểu ý của mình hay không, mang theo hòa thượng chuyển hướng cái thang.
Thang dài bắc lên, Lý Hỏa Vượng cho hòa thượng leo lên trước.
Thấy hòa thượng trở lên mặt đất, Lý Hỏa Vượng đạp chân phải lên nấc thang, leo lên theo.
Chờ khi hai người Lý Hỏa Vượng đi, một số người vành tai mang theo hình xăm ra khỏi phòng.
Trong đó có nam có nữ, thậm chí có con nít mới vài tuổi.
Giờ phút này, trên mặt của mỗi người đều tràn ngập đau buồn giận dữ và sợ hãi.
Một trong ba huynh đệ Khiêu Na Hí hai tay co thành nắm đấm run rẩy nói với một lão nhân tóc bạc:
"Gia gia! Người kia nói là thật sự! Chúng ta không thể chờ nữa, xuống tay trước là hơn!”
Ông già kia hiển nhiên cực kỳ tức giận, tay giộng gậy đập mạnh xuống đất:
“Ngươi hãy mang người trẻ tuổi trong nhà đi hết, làm thịt đạo nhân áo đỏ kia! Đừng cho rằng nhà chúng ta là dễ chọc!"
Chờ Lý Hỏa Vượng và hòa thượng rời khỏi tứ hợp viện dưới lòng đất, quay lại đường phố náo nhiệt, hòa thượng dường như vẫn không phản ứng lại.
Vẻ mặt hòa thượng mờ mịt hỏi:
“Chuyện gì vậy? Rốt cuộc là chuyện gì?”
Lý Hỏa Vượng lại quan sát kỹ hòa thượng trước mắt mình:
"Ngươi thật sự không biết chuyện gì?"
Lý Hỏa Vượng không quên người này cũng là phiền phức.
Lần trước vì hòa thượng này nên cậu mới đụng phá âm mưu của Chính Đức Tự, lần này lại bởi vì hòa thượng nên cậu mới tìm được nhà của những người Khiêu Na Hí.
Một lần thì không sao, tới lần thứ hai nếu vẫn là trùng hợp thì quá đúng dịp.
Lý Hỏa Vượng nhìn như nhẹ nhàng, kỳ thực âm thầm cảnh giác nhìn hòa thượng ở trước mắt.
Dù hòa thượng không làm chuyện gì có hại với cậu, nhưng Lý Hỏa Vượng không dám cược, không dám đặt vận mệnh của mình vào tay người khác.
"Hòa thượng, có thể nói cho ta biết rốt cuộc ngươi là ai không?” Lý Hỏa Vượng nhìn hòa thượng, mang theo nửa đùa hỏi.
Là người có dự mưu với cậu?
Hòa thượng đã thành gian tế của Chính Đức Tự?
Hay hòa thượng là Tọa Vong Đạo mà sư thái đã nói?
Những điều này đều có khả năng, dù là loại nào đều là rắc rối lớn cho cậu.
“Ta hả? Thì là hòa thượng, sao bỗng nhiên hỏi cái này?" Lão hòa thượng biểu đạt phi thường thản nhiên.
Lý Hỏa Vượng cẩn thận quan sát biến đổi trên mặt đối phương, không phát hiện có gì khác lạ.
Nhưng dù không có chứng cứ, Lý Hỏa Vượng cũng không cách nào dễ dàng tin tưởng hòa thượng nữa.
Khi không thể phán đoán có hại với mình hay không thì cách an toàn nhất là rời xa, Lý Hỏa Vượng muốn áp dụng điều này.
“Vậy thì tốt, đã xem xong kịch hay là chúng ta mỗi người một ngả nhé? Ngươi đi làm việc thiện, ta đi con đường của ta, sau này gặp lại."
“Làm gì gấp vậy, chúng ta lâu không gặp, có thể ôn chuyện mà.” Hòa thượng cười tủm tỉm vươn tay định kéo ống tay áo của Lý Hỏa Vượng, nhưng bị vỏ kiếm chặn lại.
Đầu ngón tay của hòa thượng cách vỏ kiếm cỡ một tấc thì ngượng ngùng thu về.
"Ta thật không biết ngươi đang nói cái gì, chúng ta không phải bằng hữu sao?"
"Là bằng hữu thì hãy nói thật ra thân phận của ngươi, chứ không phải chơi trò giải đố với ta! Rốt cuộc ngươi là ai!" Lý Hỏa Vượng nói xong, trực tiếp xoay người đi hướng khách điếm.
Hòa thượng dường như cảm giác được cảm xúc bên trong ngữ khí của Lý Hỏa Vượng, không đi theo, nét mặt tội nghiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận