Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1583: Ngoại truyện - Thanh Vượng Lai (2)

Họ đến nơi thì phát hiện cửa không khóa, chủ nhiệm đầu hói đang nói chuyện với người khác.”
“Chủ nhiệm, tôi muốn bàn chút việc với ông.” Thanh Vượng Lai lời ít mà ý nhiều thuật lại kế hoạch của mình.
Chủ nhiệm lấy một bao thuốc lá ra, rút ra một điếu thuốc, đốt cháy rồi rít một hơi:
“À, được đấy, thử đi.”
“Vậy làm phiền ông ký tên.” Thanh Vượng Lai nói rồi đưa giấy bút trong tay ra.
Đối phương cũng không có động.
"Con người của tôi rất khai sáng, cậu muốn chữa thì cứ chữa, nhưng tôi sẽ không ký tên. Nếu có thành tích thì đều thuộc về cậu, làm lãnh đạo của cậu, tôi tuyệt đối không chia công lao đó.”
Thanh Vượng Lai hơi giật mình, nghe được ẩn ý, không chia công cũng có nghĩa là nếu thật sự xảy ra chuyện thì anh ta gánh hết trách nhiệm, không liên quan gì đến đối phương.
Tuy nhiên, Thanh Vượng Lai lại thản nhiên cười, cầm tờ giấy đi ra cửa, anh ta không giống như loại người này.
Sau khi ra khỏi văn phòng, cả hai bắt đầu hành động.
"Nhưng mà Thanh Tử, tôi diễn bệnh nhân tâm thần thì được rồi, nhưng ai làm bác sĩ? E rằng người khác sẽ không theo cậu làm chuyện này.”
“Không có bác sĩ thì còn bệnh nhân.” Thanh Vượng Lai đẩy giữa gọng kính, chỉ hướng Dịch Đông Lai đang nghiêm trang chữa cho bệnh nhân trong khu vực hoạt động công cộng.
“A, cậu giỏi quá, thật sự, bác sĩ diễn bệnh nhân, bệnh nhân diễn bác sĩ."
"Trị bệnh cứu người mà không có chút tinh thần thăm dò nào thì sao được.” Thanh Vượng Lai đi hướng Dịch Đông Lai.
"Dịch bác sĩ, bệnh viện có bệnh nhân mới, muốn mời anh cùng tôi hỗ trợ điều trị.” Thanh Vượng Lai nhiệt tình mời Dịch Đông Lai.
“Cậu không có tay sai của mình à?” Dịch Đông Lai bắt chéo chân nói.
"Nói gì kỳ cục!” Tiền Phúc mở miệng phản bác: “Tôi cùng trường đại học với cậu ấy, thân thiết một chút thì đã sao?”
“Trừ anh ta ra, anh không quen bác sĩ nào khác à? Tại sao tìm tôi?” Dịch Đông Lai ra vẻ điềm tĩnh.
“Ài, anh cứ nói dứt khoát có giúp hay không, sao hỏi nhiều vậy.”
“Giúp chứ, nếu là Lý Hỏa Vượng thì tôi nhất định phải giúp." Dịch Đông Lai đứng lên.
"Rất tốt, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Lý Hỏa Vương không phải lúc nào cũng trong trạng thái hoang tưởng, có tính giai đoạn, kế hoạch điều trị lần này là như thế này."
Chuẩn bị xong mọi thứ, Dịch Đông Lai mặc áo khoác trắng đi đến phòng Lý Hỏa Vương.
Ngay khi đối phương mở mắt ra, Dịch Đông Lai nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Xin chào, Lý Hỏa Vương, làm quen một chút, tôi là bác sĩ chủ trị của cậu, Dịch Đông Lai.”
Tiền Phúc ở ngoài cửa âm thầm giơ ngón cái hướng Thanh Vượng Lai:
“Nhìn bộ dạng quen thuộc đó kìa, nghe liền biết là bệnh thần kinh lâu năm.”
"Suỵt, nghiêm túc chút, hãy nhớ kỹ nội dung hoang tưởng của anh ta, lát nữa chúng ta áp dụng.”
“Cậu nhớ đi, tôi nhớ đâu, đến lúc đó tôi nói đại, đều là bệnh tâm thần, dựa vào cái gì thế giới quan của cậu ta cao hơn tôi?”
Thanh Vượng Lai suy nghĩ một chút, gật đầu:
“Vậy cũng được, thế thì lúc tiếp xúc ít bị lỗi sai.”
“Mà này, lúc nào tôi lên sân khấu?”
“Suỵt, cứ theo nhịp điệu của Dịch bác sĩ.”
Hai người tiếp tục nghe nội dung trong phòng.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng bị nhốt trong hoang tưởng thì ba người đang giao lưu tình hình bệnh, phân tích trạng thái tinh thần của đối phương.
Lúc mới bắt đầu hiệu quả không tốt, Lý Hỏa Vượng cực kỳ cảnh giác và bài xích với tất cả, nhưng dần dần, tình thế xuất hiện một số biến hóa mới, hắn trở nên nửa tin nửa không.
Tuy rằng giữa đường có chút khúc chiết, nhưng sau vài tháng ngắn ngủi, khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đứng trên thang trượt lấy xúc xắc ra khỏi chụp đèn thì mọi người vui vẻ vỗ tay chúc mừng hắn.
Nhìn thấy Thanh Vượng Lai trên mặt mỉm cười, Tiền Phúc đang vỗ tay bỗng dùng khuỷu tay thúc anh ta một cái:
“Công nhận, phương pháp chữa trị này còn có hiệu quả."
"Bước tiếp theo là đợt trị liệu thứ hai, đến lượt anh, hình chiếu dưới Thanh Khâu, người khống chế tử vong.”
"Chậc chậc, có thể biệt đừng lời như vậy sao? Trẻ trâu quá, tôi đi thay đồ.”
Tiền Phúc nói xong đi hướng phòng chăm sóc đặc biệt:
“Nếu tôi ra sân thì nhóm Trần Hồng Du cũng phải biểu diễn, cậu hãy thông báo với họ.”
“Tôi đã gọi từ lâu rồi.”
Ban đầu, quá trình điều trị vẫn diễn ra bình thường nhưng tình huống lại thay đổi.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên lại chuyển đi bệnh viện khác? Bệnh nhân còn chưa khỏi!" Thanh Vượng Lai vẻ mặt bất mãn đi đến phòng chủ nhiệm.
Mắt thấy hết thảy thuận lợi, kết quả cấp trên cho Lý Hỏa Vượng sang bệnh viện khác.
"Tình trạng của Ngô Thủy Phượng đã ổn định rồi còn gì? Phân biệt rõ ràng rồi, không nhanh chóng đưa đi, lỡ kẹt lại trong tay chúng ta thì sao? Chủ nhiệm xòe hai tay.
“Nhưng đó chỉ là biểu hiện giả dối! Mục đích của chúng ta là chữa khỏi cho Lý Hỏa Vương, không phải để anh ta hoàn toàn kẹt trong ảo giác! Hơn nữa người nhà sẽ không đồng ý."
"Ài!" Đối phương thở hắt ra, lại lấy ra một điếu thuốc khác bắt đầu hút:
“Thanh bác sĩ, cậu cũng biết tôi không phải boss, quản việc ở đây là Tạ Thu Tuyền, trưởng ngục giam, đừng quên chỗ chúng ta không phải bệnh viện Bạch Tháp mà là nhà giam Bạch Tháp.”
Thanh Vượng Lai siết chặt nắm đấm: “Lý Hỏa Vương hiện tại là bệnh nhân nguy hiểm cao, đừng quên anh ta đã giết người! Hiện tại ông chuyển anh ta đến bệnh viện tư nhân, lỡ như anh ta giết thêm mấy người nữa thì sao?"
Chủ nhiệm ngả người ra sau, bụng bia đè ép cái ghế kêu ken két:
“Vậy ít nhất trách nhiệm sẽ không đổ lên đầu chúng ta, ngày nào cậu ta còn ở trong Bạch Tháp thì ngày đó tôi là trưởng ngục giam luôn lo lắng.”
"Thanh bác sĩ, tôi biết cậu có năng lực và rất có động lực, nhưng tôi đã 52 tuổi, vài năm nữa sẽ nghỉ hưu, xin đừng làm khó đồng chí già như tôi.”
Thanh Vượng Lai tức giận đứng dậy, đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Vừa đi ra, Dịch Đông Lai cùng Tiền Phúc lập tức vây quanh hỏi:
“Chuyện sao rồi?”
“Không được, chủ nhiệm quyết tâm đưa Lý Hỏa Vượng đi.”
"Phải làm thế nào?" Dịch Đông Lai lộ vẻ mặt sốt ruột.
"Còn có thể làm sao? Thua keo này bày keo khác, chúng ta đi theo anh ta ra ngoài chữa bệnh.”
“Nhưng tôi còn có việc phải làm, tạm thời không rảnh tay đi ra ngoài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận