Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 77: Dâng hương (2)

Sau khi thấy mâu thuẫn đã được cởi bỏ, đám hòa thượng kia dần dần tản ra, lại đi tới vị trí làm việc, cầm lấy công cụ tiếp tục điêu khắc, tiếng "đang đang" không dứt bên tai.
Tâm Tuệ cùng Lý Hỏa Vượng dọc theo con đường trải gạch ở giữa đám tượng đá, chậm rãi đi ra bên ngoài.
"Thí chủ Huyền Dương, cậu đã bệnh nghiêm trọng như vậy, kế tiếp đừng chạy loạn, an tâm chờ phổ độ đại trai đi."
"Tuy nói bệnh của cậu phiền toái, nhưng so sánh với bệnh của cậu, Đan Dương Tử không thể nghi ngờ càng nguy hiểm hơn, cơm là phải ăn từng miếng, việc cũng phải làm từng chuyện." Tâm Tuệ một bên chuyển phật châu trong tay, một bên nói với Lý Hỏa Vượng bên cạnh.
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên, lại nhìn thái dương ánh nắng tươi sáng trên đỉnh đầu, hai tay giơ lên cao dùng sức duỗi cái lưng mỏi. "Phương trượng, đối với loại bệnh của tôi, trong chùa Chính Đức có biện pháp giải quyết không?"
"Ừm... . Lão nạp có thể cho đệ tử thử xem, khả năng thành công hay không vẫn là 50 50, dù sao bổn viện cũng không truyền thừa loại thuật này."
"Không sao đâu, tôi chỉ tùy tiện hỏi, dù sao bị điên lâu như vậy, tôi cũng đã quen." Lý Hỏa Vượng vẻ mặt không sao cả, "Đúng rồi, phương trượng, ông vừa rồi là làm thế nào vậy? Sao thứ ở trong người của tôi bỗng nhiên đi vào trong tay của ông?"
"Ha ha ha, một chút trò xiếc nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến không đáng nhắc đến."
"Phương trượng, lúc này cũng không nên khiêm nhường, ông nếu không đáng nhắc đến, vậy người như tôi tính là cái gì, một con sâu cũng không bằng."
"Thí chủ Huyền Dương, chuyện không phải tính toán như vậy, cậu xem Đan Dương Tử tuy nói thực lực không bằng tôi, nhưng ở ngoài mặt cũng xem là trung du, nhưng cuối cùng còn không phải bị ngươi trừ bỏ sao?"
"Đan Dương Tử như vậy mà còn là trung du? Vậy thượng du lợi hại chừng nào? Phương trượng, trong cao nhân giống như các người, có phân cao thấp hay không?"
"Có thì có, cái gì thiên địa huyền hoàng linh tinh, nhưng đó đều là những kẻ nhàm chán bày lung tung ra mà thôi, người xuất gia không cầu hư danh, không cần cái này."
Con đường này cũng không dài, hai người đi cũng nói quá nhiều, Lý Hỏa Vượng cũng từ trong miệng Tâm Tuệ thu được rất nhiều tin tức hữu dụng của thế giới này.
Sau khi rời khỏi khu vực điêu khắc, Lý Hỏa Vượng ngừng lại, hành lễ với Tâm Tuệ, "Đa tạ phương trượng giải thích nghi hoặc."
"Nào có nào có, nhấc tay mà thôi, thí chủ Huyền Dương thân thể có bệnh, hãy về trước nghỉ ngơi đi."
Sau khi khách khí lẫn nhau một phen, Lý Hỏa Vượng nhìn trái nhìn phải, cũng không có phát hiện bóng dáng lão hòa thượng nọ, liền xoay người đi về phía chỗ ở của mình.
Cậu đi rất chậm, nhìn qua tâm sự trùng trùng tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Đi chừng nửa canh giờ, Lý Hỏa Vượng rốt cuộc đi tới chỗ ở của mình, ngay ở nháy mắt đóng cửa lại, Lý Hỏa Vượng vẻ mặt chợt dữ tợn hẳn lên, hai nắm tay dùng sức đấm vào vách tường.
Tuy không biết hòa thượng kia dùng biện pháp gì mê hoặc cảm quan, nhưng là bệnh nhân thời gian dài luân phiên ở giữa ảo giác cùng hiện thực, Lý Hỏa Vượng cái khác không ổn chứ đối cái này lại rất mẫn cảm.
Tòa đại phật vừa rồi cho mình cảm giác rõ ràng không thích hợp, cái loại cảm giác này giống như ảo giác ở trong bệnh viện vậy, có loại hương vị không thể nói rõ.
"Tượng đá này đều là giả! Đại phật cũng là giả! Đều là thủ thuật che mắt biến ra! ! Những gì mình nhìn thấy trước đó căn bản không phải ảo giác!"
Kẹt... một tiếng, cửa gỗ chậm rãi mở ra một khe hở, Lý Hỏa Vượng xuyên qua khe hở này cảnh giác nhìn xung quanh bên ngoài.
Sau giờ ngọ ánh dương nhu hòa xuyên qua lá cây lay động, ở trên đất chiếu ra rất nhiều bóng cây. Lúc này bên ngoài cực kỳ tĩnh lặng, trừ vị tăng quét rác đang cầm chổi kia quét rác ở xa xa kia, thì không có gì dị thường.
Nhưng một cảnh tượng tường hòa như vậy ở Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn lĩnh ngộ được thấy, đã hoàn toàn thành một bộ cảnh tượng khác.
"Hừ! Đều là giả vờ, bọn họ không lừa được mình! Bọn họ làm như vậy chính là muốn ổn định mình, chính là muốn để mình tự nguyện tham gia phổ độ đại trai gì đó trong miệng bọn họ!"
Vừa nói lời này, một ý niệm hiện lên trong đầu Lý Hỏa Vượng.
"Đợi một chút, bọn họ vì sao phải làm như vậy? Một người bình thường như mình, bọn họ mạnh như vậy, muốn làm gì thì trực tiếp cứng rắn bắt mình làm không phải được rồi sao?"
Vấn đề này hiện tại nhất định không có đáp án, nhưng Lý Hỏa Vượng hiện tại cũng không cần đáp án, cậu hiện tại chỉ nghĩ tận khả năng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Ngay tại thời điểm Lý Hỏa Vượng còn đang đoán, tăng quét rác ở xa xa có phải đang giám thị mình không, đối phương thấy trên đất không còn lá rụng thì cầm chổi xoay người rời đi.
"Hòa thượng chùa Chính Đức, không có nhận thấy dị thường của mình. Đây là ưu thế duy nhất mà mình hiện tại có thể lợi dụng." Lý Hỏa Vượng trong lòng âm thầm tính toán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận