Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 159: Tiểu Hài (1)

"Trong đầu? Không phải lấy tuổi thọ của ta đổi à?” Lý Hỏa Vượng hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Bạch Linh Miểu.
Nhìn thấy đối phương lắc đầu, Lý Hỏa Vượng mới hiểu ra mình bị Dương Thọ Đan trong hồ lô làm hiểu lầm, chúng nó khác với Du lão gia, càng tham lam.
“Bà ấy có nói cụ thể muốn lấy cái gì không?” Lý Hỏa Vượng không đoán ra trong đầu của mình có cái gì đáng giá với chúng nó.
“Muội có hỏi, bà ấy không chịu nói, Khiêu đại thần không thể tham dự chuyện của Chủ gia cùng Tiên gia. Nhưng muội đoán nếu đã là thứ trong đầu thì chắc tương đối trọng yếu, cho nên muội không đồng ý.”
“Hừ, một đám xấu xa.”
Sau khi tiếp xúc với nhiều tai họa thì Lý Hỏa Vượng đã đoán được một ít, so với Hỉ Thần hay ‘Đại Phật’ của Chính Đức Tự thì cấp bậc của Tiên gia thấp hơn nhiều, chỉ có thể thuê một ít người đáng thương, ăn chút đầu thừa đuôi thẹo của người khác sót lại.
Lý Hỏa Vượng lại mở mắt ra, nhìn về hướng Bạch Linh Miểu:
“Chúng nó có uy hiếp gì muội không? Thí dụ như khiến một tháng nhất định phải tìm được bao nhiêu Chủ gia?”
“Cái đó thì không, nhưng chúng nó sẽ thường thúc giục một chút, hơi phiền phức."
Tán gẫu đến đề tài này, biểu cảm của Lý Hỏa Vượng hơi nghiêm túc:
“Muội nhớ kỹ, khi tiếp xúc với chúng nó mà gặp khó khăn gì thì phải nói với huynh ngay, để huynh ra mặt bàn với chúng nó. Nhớ kỹ, muội cùng lắm là cấp dưới của chúng nó, chứ không phải nô lệ của chúng.”
Lý Hỏa Vượng chưa chắc sợ chúng nó, thật sự đụng độ, giờ đây cậu có Đại Thiên Lục chưa chắc sẽ thua.
Nếu sự tình đã phát sinh thì không cách nào sửa chữa, nhưng Lý Hỏa Vượng tuyệt đối sẽ không khiến Bạch Linh Miểu rơi xuống kết cục như Lý Chí lúc trước, bởi vì Bạch Linh Miểu và Lý Chí không giống nhau, cô ấy còn có cậu.
Bạch Linh Miểu nghe ra quan tâm trong lời nói này, cảm thấy lòng ấm áp:
“Biết.”
"Nếu dọc đường trùng hợp gặp được thì muội có thể Khiêu đại thần thay chúng nó, nhưng lúc bình thường không cần thiết chuyên môn đi tìm. Chúng ta không thiếu năm mươi văn tiền."
“Ừ.”
Cứ như thế một người không ngừng dặn dò, một người yên lặng nghe, bất tri bất giác tim đèn trong ngọn đèn trên bàn lắc lư thu nhỏ lại.
"Thời gian không còn sớm, ngủ đi." Lý Hỏa Vượng mở chăn ra.
Bạch Linh Miểu ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng thổi tắt ngọn đèn, cẩn thận dè dặt chui vào chăn ấm, tránh đụng vào miệng vết thương của Lý Hỏa Vượng.
Dương Tiểu Hài mắt nhập nhèm mở ra, khi nhìn thấy chút tia sáng chiếu vào khung cửa sổ thì vén chăn lên, mặc đồ vào.
Két két!
Cửa nhà bếp bị đẩy ra, cậu bé đi tới lu nước nhìn xem còn bao nhiêu nước, cảm giác không đủ, cậu bé cầm lấy đòn gánh mang theo hai thùng gỗ rỗng đi ra ngoài cửa.
“Các sư huynh, sư tỷ thức dậy sẽ cần rửa mặt súc miệng, tiếp đó ta còn phải nấu cháo, chút nước này không đủ dùng.”
Làm đạo đồng của Thanh Phong Quan, tuy Dương Tiểu Hài chỉ có mười tuổi nhưng nấu cơm giặt giũ, mọi thứ tinh thông, thậm chí biết đôi chút dược tính của một số tài liệu luyện đan.
Tất cả đều là bị buộc học giỏi, cũng có người không bị buộc, nhưng đều đã chết.
Trong đạo quan không có ánh sáng mặt trời này, thứ duy nhất Dương Tiểu Hài học được là làm người phải hữu dụng, kẻ vô dụng là phế vật.
Nếu chính mình không có chỗ hữu dụng, lỡ như các sư huynh sư tỷ không muốn mang theo gánh nặng thì sẽ loại bỏ đứa còn nằm ngáy trên giường trước.
Nhưng mà chỉ cần chính mình hữu dụng, nếu bọn họ muốn bán thì cũng sẽ chọn bán đạo đồng khác, bỏ qua cho mình.
Thật ra Dương Tiểu Hài có một bí mật không ai biết, đó là vị trí nhà mà cậu bé báo cho mọi người là giả, cậu bé không có nhà.
Hiện tại Dương Tiểu Hài hy vọng có thể đi mãi trên con đường này, vậy thì mình sẽ luôn có cơm ăn.
Dương Tiểu Hài không giống như người khác, lúc trước đi Thanh Phong Quan, đứa trẻ khác đều là bị bán hoặc bị bắt cóc đưa tới, còn Dương Tiểu Hài là tự nguyện đi, chỉ bởi vì người kia nói một câu, vào đó được ăn cơm no.
Vừa ra cửa viện Dương Tiểu Hài liền vái chào cô gái đang luyện kiếm ở phương xa:
“Chào buổi sáng, sư tỷ.”
Mà lúc này Xuân Tiểu Mãn căn bản không rảnh để ý tới Dương Tiểu Hài, cô ấy hết sức chăm chú nhìn kiếm phổ trước mắt mình.
Dương Tiểu Hài sớm thói quen với điều này, khoảng thời gian gần đây sư tỷ người đầy lông đen này trừ ăn cơm ngủ, lúc bình thường đều đang luyện kiếm.
Cùng với sương buổi sáng ướt sũng làm bạn, Dương Tiểu Hài một mình một người đi trên con đường nhỏ không bóng người.
“Ta có nên xin sư tỷ dạy cho luyện kiếm không? Nếu ta học được thì dù về sau trở lại làm ăn mày, người khác cũng không dám khi dễ ta.”
“Nhưng sư tỷ sẽ đồng ý chứ? Tiểu Mãn sư tỷ lúc bình thường tính tình rất hờ hững.”
Ngẫm nghĩ một hồi, Dương Tiểu Hài đi tới hồ nước đầu thôn, bắt đầu múc nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận