Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 857: Lôi Pháp (1)

"Thiên thương ngũ lôi vô lượng binh khu lôi xiết điện diệu càn khôn.”
Cùng với một đường sấm sét đinh tai nhức óc vang lên, năm đường sét màu tím từ trên trời giáng xuống, đánh mạnh vào một nóc cung điện.
Cung điện nguy nga lộng lẫy bị bao phủ bởi sấm sét màu tím, một lúc sau đã biến thành một đống than cốc.
Trước đây, lúc bọn họ và Tọa Vong Đạo giao chiến toàn diện, mình lại đúng lúc rời khỏi, đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng biết được thực lực thực sự của Quốc sư Đại Lương.
Đống than gỗ được hình thành từ cung điện kia bắt đầu sụp đổ dưới sức nặng của mái ngói, mà từ trong đống than đen đang không ngừng rơi xuống kia, một bóng người chạy thoát ra ngoài, đó là một tiểu thái giám đang thoi thóp chút hơi tàn, trên mặt cháy đen kia của ông ta đầy sự tuyệt vọng.
Nhưng đến khi ông ta vừa mới chạy đến quảng trường gạch nứt toác, Quốc sư Đại Lương với Tinh Túc Kiếm trong tay vừa lúc từ trên trời bay xuống, chặn trước mặt ông ta.
Tiểu thái giám lắp ba lắp bắp muốn nói gì đó, thân thể vặn vẹo một cách cực kỳ quỷ dị, tránh né một đường vết nứt từ phía sau bay tới.
Khi ông ta nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đầy vẻ hung dữ đang cầm Tích Cốt Kiếm, trên mặt ông ta đột nhiên nở nụ cười: “Thì ra là ngươi, ta nói sao lại vậy chứ, ai dà, công việc lần này làm tốt lắm, có thời gian ta mời ngươi ăn bữa cơm.”
Lý Hỏa Vượng lại lần nữa giơ kiếm lên chém về phía hắn ta, sau đó nói với Hoàng Phủ Thiên Cang ở đằng kia: "Quốc sư đại nhân, đừng tin lời nói lung tung của tên Tọa Vong Đạo này, ông ta đang ly gián hai chúng ta.”
Nhưng vào lúc này, Hoàng Phủ Thiên Cang lại có vẻ cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Xúc Xắc: “Ngươi thật sự cho rằng hoàng cung Đại Lương này là nơi ngươi nói đến là đến nói đi là đi được sao? Hôm nay đã đến lúc ngươi phải chết rồi.”
Tiểu thái giám kia gỡ da mặt xuống, một viên xúc xắc liên tục đổi số xuất hiện trước mặt bọn họ: "Đến thì cũng đến rồi, con người luôn phải chết, đến sớm hay đến muộn cũng như nhau, có điều, khà khà khà... việc của ta đã làm xong rồi.”
Nói xong, Xúc Xắc nhìn về phía Lý Hỏa Vượng: “Hồng Trung ơi Hồng Trung, ngươi thật sự cho rằng là người tìm được ta sao? Đó đều là ta để cho ngươi tìm được, mỗi bước đi của người điều năm trong sự bàn tính của ta.”
"Bớt dùng trò này với ta đi. Lão tử chuyên giết Tọa Vong Đạo, loại trò này ta thấy nhiều rồi. Ai là Hồng Trung chứ? Ngươi đừng hòng lừa được ta.” Nói xong, Lý Hỏa Vượng cầm kiếm xông qua.
Xúc Xắc không những không né tránh, ngược lại còn xông về phía Lý Hỏa Vượng, trực tiếp phanh ngực ra, đón nhận lấy thân kiếm, ‘phập’ một tiếng, thân kiếm đẫm máu chui ra từ phía sau người Xúc Xắc.
Vì quá gần, Lý Hỏa Vượng thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi cháy khét trên người Xúc Xắc.
“Chết đi cho ta!” Lý Hỏa Vượng đẩy chuôi kiếm, dùng hết sức đẩy Xúc Xắc ra sau, hắn nhe hàm răng trắng dã, cắn mạnh vào mặt Xúc Xắc, cắt rách một mảng da thịt.
Ngay sau đó, hai tay hắn phát lực, hai tay nắm lấy chuôi kiếm hất mạnh về phía trên, trực tiếp chém nửa thân trên của Xúc Xắc ra thành hai nửa.
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển nhìn thi thể trên mặt đất, tay cầm chuôi kiếm khẽ run rẩy.
Vào lúc hắn còn chưa kịp phản ứng lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một giọng nói sởn gai ốc vang lên bên tai hắn: "Nhóc con..."
“Đan Dương Tử đã trở lại rồi?” Cùng với việc Lý Hỏa Vượng nhất thời mất thất thần, Đan Dương Tử tam hoa quán đỉnh kia như ẩn như hiện trước mặt hắn.
"Không đúng! Đây là giả! Xúc Xắc còn chưa chết! Ông ta dính vào trên người mình rồi.” Lý Hỏa Vượng nghĩ tới đây, lập tức rút Tử Tuệ Kiếm ra đâm vào cơ thể mình, bắt đầu lật tìm.
"Ha ha ha, Hồng Trung ơi, chơi được lắm, ngươi thật là nghịch ngợm." Khóe miệng Lý Hỏa Vượng không tự chủ được mà bắt đầu nói ra.
"Muốn cơ thể của ta đúng không? Được, ta cho ngươi.” Một cái móc được Lý Hỏa Vượng lấy ra từ trong túi đựng dụng cụ tra tấn, móc lấy xương bả vai của mình, dùng lực kéo mạnh.
"Xì, Hồng Trung, ngươi nhẹ nhàng một chút, ngươi làm ta đau quá.”
So với việc Lý Hỏa Vượng muốn dùng đau đớn để ép Xúc Xắc ra ngoài, thủ đoạn của Quốc sư Đại Lương rõ ràng đơn giản và thô bạo hơn rất nhiều.
"Vân phi cấp tẩu động, huyền lôi long thông vũ, tiên hỏa cấp kim phụng, thiên lôi cầu cấp cấp.”
Sấm sét bắt đầu cuồn cuộn nổi lên trên đỉnh đầu Lý Hỏa Vượng, ông ta thậm chí không có ý định nương tay, định trực tiếp bổ chẻ luôn cả Lý Hỏa Vượng và Xúc Xắc.
Thấy Hoàng Phủ Thiên Cang làm thật, Xúc Xắc không dám đánh cược, thi thể có nửa thân trên bị cắt thành hai nửa nằm trên mặt đất đột nhiên tự mình đứng dậy, chạy về phía cửa phía đông, mà giọng nói bên tai Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn biến mất.
Cùng với việc hai chân của tiểu thái giám di chuyển nhanh chóng, cái đầu bị chém thành hai nửa kia của Xúc Xắc lắc lư trái phải giống như hoa quả trên cây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận