Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 105: Ta cho ngươi gõ (1)

Nhìn thấy Nhị thần đã bị thổi bay một nửa cái đầu mà lại còn có thể giãy giụa bò dậy, Cẩu Oa đang ôm đầu hiện ra vẻ có chút bủn rủn tay chân, “Lý sư huynh, ngươi xác định thứ này có tác dụng đối với cái tên đó?”
Lúc này, Tiểu Mãn đứng bên cạnh không nói hai lời liền trực tiếp giật lấy hai lọ thuốc, cắn chặt răng liều mình, nhấc đao xông tới. “Mặc kệ có tác dụng hay không, cứ dùng đã rồi nói!"
Lý Hỏa Vượng biết rằng điều này có chút miễn cưỡng, nhưng mà hắn cũng không quan tâm được nhiều như vậy, không giải quyết được Lý Chí, Tiên gia sẽ chỉ càng lúc càng mời nhiều hơn.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng bước về phía này, Lý Chí lột da bụng của mình tiếp tục bán mạng mà hát.
“Lão tiên lâm lai biệt vong đới thượng tam tông bảo tam tông bảo ngải bảo tam tông sáo tiên tỏa hồn tiên thằng mã hậu tiêu đới câu hồn bình. Tam bảo vãng đệ tử thân thượng nhận trảo đắt bất lao dụng cước sủy hồn đắc bất cận dụng túc đặng ngải.”
Nghĩa là Lão tiên đến đừng quên mang theo tam tông bảo, tam tông bảo ây tam tông bảo, khóa tiên, dây trói tiên, bình bắt hồn sau lưng ngựa. Tam tông bảo vứt lên người đệ tử, nắm không chặt lấy chân đạp, trói không không chỉ dùng chân đá ây !
Lý Chí hát xong, giơ cây roi ngắn đánh trống trong tay đột ngột quất mạnh về phía Lý Hỏa Vượng,
Tuy rằng không có bất cứ thứ gì xuất hiện, nhưng mà Du lão gia rõ ràng đã cảm nhận được thứ gì đó.
Một trong đám Du lão gia nhanh chóng bay trở về, chắn trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Một lát sau, cùng với một tiếng vang giòn, Du lão gia được hình thành từ các đường nét cứ như vậy mà bị nổ tan tành.
Lý Chí lại lần nữa dùng sức vẽ một đường về phía bên này, nếu như đánh trúng, khẳng định sẽ có kết cục giống như Du lão gia.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng mò phía sau lưng, lấy cuốn thiên thư chắn trước mặt mình.
“Keng” một tiếng, Lý Hỏa Vượng cảm thấy tay tê rần, “Chặn được rồi! Cuốn thiên thư này cứng thật!”
Cứ như vậy, một tay cậu cầm khiên một tay rung chuông, cắn răng nhanh chóng đến gần phía Lý Chí.
Tiếp đó cậu đột ngột lắc mạnh đầu, số lượng Du lão gia ở tứ phía bỗng chốc tăng lên gấp đôi.
“Tiến lên” Lý Hỏa Vượng ra lệnh một tiếng, số lượng gấp đôi Du lão gia phút chốc bắt đầu vây quanh tấn công Lý Chí từ các phía khác nhau.
Lý Chí đang cực khổ chống đỡ, nhưng mà Lý Hỏa Vượng cũng không khá hơn là mấy.
Nguyên nhân bởi vì quá nhiều Du lão gia, bây giờ cậu cảm thấy cảm giác buồn nôn vô cùng mãnh liệt, theo bản năng muốn nôn ra.
Hiện tại chính là đọ xem ai không thể trụ nổi trước.
Trong lúc hỗn loạn, Lý Hỏa Vượng đột nhiên phát hiện trạng thái này của mình có thể nhìn thấy những tiên gia cản trở Du lão gia.
Những thứ trong suốt như làn khói trắng này có trăm ngàn điều kỳ lạ.
Hình người hình thú, nửa người nửa thú, hình dạng gì cũng đều có, hơn nữa theo thời gian trôi đi, không ngừng phát sinh biến hóa.
Tất cả những thứ hợp thành cơ thể bọn họ, đều rung lên theo tiếng trống của Lý Chí.
Bọn họ giống như một cuốn sách, khoảnh khắc nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, Lý Hỏa Vượng cũng đã lý giải được bọn họ.
Những gia tiên này có rất rất nhiều, bọn họ có ở khắp mọi nơi, chính giống như một đám vật thể vĩnh viễn hư vô vĩnh vĩnh ẩn thân.
Nếu như bọn họ muốn có sự tiếp xúc với hiện thực, thì bắt buộc phải thông qua một loại giai điệu nào đó mới có thể xuất hiện, tiếng trống chính là điều kiện xuất hiện của bọn họ.
“Tiếng trống!” Lý Hỏa Vượng hoàn hồn lại được, cắn chặt răng tiếp tục xông về phía trước, chiếc chuông trong tay lắc càng lúc càng lớn tiếng.
Cùng với cậu không ngừng đến gần, tiếng chuông dần dần bắt đầu át qua được tiếng trống, phòng thủ bên phía Du lão gia bắt đầu đột phá.
Nhìn thấy tình hình không ổn, Lý Chí thần sắc ngưng đọng, mở miệng, hai bên miệng bỗng nhiên bị xé rách. Đầu lưỡi đỏ lè giống như con rắn từ bên trong chui ra.
Giọng nói của hắn thay đổi, biến thành âm điệu bi ai thê thảm. “Khói mây ây !”.
Lời này vừa nói ra, bỗng chốc gió mạnh nổi lên tứ phía, tiếng trống lại một lần nữa lấn át tiếng chuông.
Hơn nữa tiếng thì thầm nhỏ nhẹ của người phụ nữ nào đó vang lên bên tai của Lý Hỏa Vượng, mọi thứ trước mắt cậu bắt đầu nhanh chóng biến dạng.
Dần dần, tiếng gió tiếng trống tiếng chuông, tất cả động tĩnh ở tứ phía dần dần bị những âm thanh khác thay thế.
Tiếng nói chuyện, tiếng chuyển động khối rubik, tiếng giày da, tiếng nhắc nhở của điện thoại.
Đợi sau khi cậu hoàn hồn trở lại, phát hiện ra bản thân đang mặc đồ bệnh màu trắng xanh xen kẽ, đang được người khác đỡ, tản bộ trong sân của bệnh viện tâm thần.
“Đây đều là giả! Đều là ảo giác!”
Lý Hỏa Vượng đột ngột ngẩng đầu nhìn ngó tứ phía, phút chốc liền nhìn thấy lão Lưu ở phía xa đang được con gái của mình đỡ đi khỏi sân, khoảng cách của ông ấy giống như khoảng cách vừa rồi của cậu với Lý Chí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận