Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 915: Tình báo (1)

Lý Hỏa Vượng chậm rãi khép mắt lại, mọi thứ trong phòng nhanh chóng biến mất khỏi đầu hắn, cuối cùng biến thành bóng tối đen ngòm.
Bóng tối này phối hợp hiệu quả thuốc kỳ lạ kia khiến Lý Hỏa Vượng cảm giác như ở trong mơ.
“Hiện tại cậu cảm giác đã trở lại thế giới kỳ lạ kia, cậu quay về Đại Lương. Giờ hãy nói cho tôi biết cậu nhìn thấy cái gì."
Trong bóng tối xuất hiện thứ mới, rất nhiều ánh lửa, còn có rất nhiều mảnh nhỏ dần nhảy ra xung quanh Lý Hỏa Vượng, cuối cùng bốn phía nối thành một hang núi mờ tối.
Trên tường là tranh vẽ Cổ Thần thập tự vặn vẹo ngồi xếp bằng, khiến Lý Hỏa Vượng biết tình cảnh của mình, hắn bị nhốt trong Thập Tự Miếu của Áo Cảnh Giáo.
Lý Hỏa Vượng đang định nhúc nhích nhưng phát hiện chính mình căn bản không động đậy được, hắn mềm nhũn ngồi trong đại trận huyết phù, càng rắc rối là thân thể trừ cánh tay trái còn sót ba ngón tay, hai chân và tay phải đã mất.
“Nhĩ Cửu, ngươi suy xét như thế nào?" Nghe thấy âm thanh, Lý Hỏa Vượng vụt ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, Đại Lương quốc sư, Hoàng Phủ Thiên Cang.
"Là ngươi? Cũng đúng, ta sớm nên nghĩ đến, ở nơi giẻ rách này vốn ít người dùng lôi pháp, không phải ngươi thì còn ai được?”
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng chán ghét nhìn khuôn mặt già kia:
“Không ngờ ngươi cùng phe với Tâm Bàn của Đấu Mẫu! Ngươi còn dám nói ngươi không liên quan Tọa Vong Đạo!”
Hoàng Phủ Thiên Cang nhìn Lý Hỏa Vượng trông hơi khác với vừa rồi, nhíu mày nói:
“Ngươi đang mỉa mai ai, Tọa Vong Đạo đã sớm chết sạch, ta là Đại Lương quốc sư, ta chỉ chịu trách nhiệm với hoàng đế Đại Lương.”
“Xéo đi! Đã lúc này rồi còn muốn chia rẽ quan hệ của ta và Cao Trí Kiên! Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?"
“Hoàng đế Đại Lương không giết ngươi, không đại biểu hoàng đế trên long mạch Đại Lương sẽ buông tha ngươi. Ngươi có thể thoải mái giả quyết long mạch Đại Lương, trừ phi ngươi làm việc cho chúng ta, nếu không thì ngươi là tai họa cho toàn bộ thiên hạ!”
“Nói dối mà cũng không biết, ha ha, Hoàng Phủ Thiên Cang, ngươi đừng lẫn vào Tọa Vong Đạo làm gì, miễn cho làm hỏng thanh danh của Tọa Vong Đạo.”
Lý Hỏa Vượng cười lạnh, hắn gian nan nâng lên tay cụt, lấy một cái cưa nhỏ trong bao dụng cụ tra tấn ra, không chớp mắt cái nào đâm vào phần thịt hông gần tay.
“Muốn Dương Thọ Đan chứ gì? Được! Ta cho ngươi Dương Thọ Đan!” Lý Hỏa Vượng nâng lên tay trái chỉ còn ba ngón tay, một tia hồ quang điện vụt qua, hắn chỉ còn một khúc đầu ngón tay.
Lý Hỏa Vượng không chút do dự thọc đầu ngón tay đỏ vào sâu trong yết hầu.
“Ọe!”
Cùng với tiếng nôn ói mãnh liệt, Lý Hỏa Vượng bỗng há miệng phun ra hết viên nhộng nhão nhoẹt, phun vào mặt của Ngô Thành.
Ngô Thành cố chịu đựng buồn nôn, vừa lắc đầu vừa quẹt đi, cuối cùng thậm chí cởi áo blouse ra mới lau sạch thứ trên mặt.
Nhưng Ngô Thành mới ngẩng đầu lên thì trông thấy Lý Hỏa Vượng bụng đổ máu, tay cầm một cái cưa nhỏ, cười tàn nhẫn nhìn anh ta chằm chằm.
“Chờ ... chờ chút!”
Ngô Thành mới nói ra câu này thì Lý Hỏa Vượng đã nhào lên, dùng tay bịt miệng anh ta, nhe hàm răng trắng cắn phập vào mặt của đối phương.
"Ô! Ô ô ô ô!"
Có thể mang vàng, tự nhiên cũng có thể mang thứ khác. Khi Lý Hỏa Vượng dùng cái cưa rạch áo trói buộc, Ngô Thành chỉ là người bình thường hoàn toàn không có phần thắng.
Lý Hỏa Vượng không định làm chết anh ta, nếu không thì đã cầm cưa cắt cổ anh ta rồi.
Ngô Thành bị cắn mặt chảy máu ròng ròng, đau đến mức cơ hồ sắp ngất đi, nhưng Lý Hỏa Vượng rất có chừng mực, không để anh ta xỉu, hắn còn cần lợi dụng người này.
Lý Hỏa Vượng đứng trước mặt Ngô Thành đang nằm dưới đất ôm mặt rên rỉ, hắn cầm bút máy huơ trước mặt anh ta:
“Hiện tại nói cho ta, người tên Từ Thọ ở chỗ nào?”
Ngô Thành không phải mấu chốt, Từ Thọ mới là mấu chốt, nếu chính mình không cách nào giải quyết tên kia thì phiền phức sẽ kéo tới càng lúc càng nhiều.
Từ Thọ phải chết, Dương Na mới có thể an toàn! Dù cho chính mình bị nhốt cả đời cũng quyết không cho phép kẻ nào xuống tay với người mình quan!
Đối diện Lý Hỏa Vượng ép hỏi, Ngô Thành chỉ là quỳ trên mặt đất rên rỉ.
“Được rồi, ta không biết thôi miên, vậy thì ta sẽ cho ngươi xem một cách dùng khác của bút máy!”
Lý Hỏa Vượng đá ngã Ngô Thành, cưỡi lên người anh ta, cắm đầu nhọn bút máy vào lỗ mũi, đè phần đuôi xung quanh đẩy sâu vào trong sự kinh hoàng của Ngô Thành.
Đối mặt uy hiếp này, Ngô Thành không chịu nổi lập tức chịu thua:
“Ông ấy ở trên du thuyền màu trắng cảng mới ở Bắc Hải!”
“Tại sao có thể ở trên thuyền? Ông ta còn chỗ ở nào khác không?” Tay của Lý Hỏa Vượng không ngừng đẩy, đã có máu loãng chảy ra từ xoang mũi của Ngô Thành.
“Bởi vì ông ta biết chuyện này rất nguy hiểm, nếu tình huống không ổn sẽ lái thuyền đi, nên ông ta chỉ ở trên thuyền! Còn sản nghiệp ở nước ngoài thì tôi thật sự không biết!"
Tay của Lý Hỏa Vượng ngừng lại, chậm rãi rút bút máy dính đầy máu ra khỏi lỗ mũi Ngô Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận