Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1330: Quái

Rõ ràng chỉ là một bát cơm chiên xì dầu nhưng Phùng Bát Vạn cảm giác như đang ăn gan rồng và tủy phượng.
Ăn hơn nữa bát anh ta mới bưng bát canh lên húp.
Cúi đầu nhìn bát canh rau dại, thấy một lớp mỡ heo mỏng manh thì Phùng Bát Vạn càng sung sướng húp ngon lành.
Húp một tiếng, cả người run lên, trong khoang miệng tràn ngập hương vị khó tả, thật lâu không thể tiêu tán, thật sự rất ngon.
“Khà.” Ngưu Tam dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, thở dài nhẹ nhõm: “Đây mới là cuộc sống của một con người."
Tiếng bàn tán của những người bên cạnh cũng truyền vào tai hắn ta.
"Ài, thời gian này càng lúc càng có hi vọng, ngươi xem bỏ xì dầu vào nhiều chưa này, lúc vợ của ta còn sống cũng không nỡ cho nhiều như vậy.”
“Ừ, món này ngon hơn những gì ta từng ăn trước đây."
“Nhờ có Bồ Tát, những lương thực này đều là Bồ Tát đưa tới.”
“Ta nghe nói đưa đồ suốt mấy đêm cũng chưa xong, sếp thành núi lương thực trong Chính Đức Tự.”
Phùng Bát Vạn không góp chuyện vào, bởi vì anh ta biết rõ hơn, đã tận mắt nhìn thấy Bồ Tát áo đỏ.
Tuy Bồ Tát kia tính khí không quá tốt, nhưng là vị Bồ Tát cứu khổ trong lòng Phùng Bát Vạn.
Khoảnh khắc đó, những Bồ Tát hư vô xa xăm trong câu chuyện kể của người già bỗng có đường nét chân thực.
Phùng Bát Vạn còn lập thần vị trong nhà, nặn tượng đất, kiếm trên lưng Bồ Tát hay áo đạo sĩ màu đỏ trên người đều rất giống.
Còn dựng một tấm biển trước tượng thần, Gia Cát Uyên chi vị.
Tuy rằng hiện tại không có nhang, nhưng Phùng Bát Vạn ngày đêm khấn vái, mỗi tháng mùng một, mười lăm anh ta để dành ra chút lương thực mang về nhà cúng.
“Ui!”
Phùng Bát Vạn lộ vẻ mặt đau đớn ôm bụng, bụng lại bắt đầu đau, từ khi ăn nấm do chính mình trồng, thỉnh thoảng anh ta lại cảm thấy đau đớn, cũng không biết tại sao nữa.
Phùng Bát Vạn liếc qua khóe mắt thoáng thấy một vệt đỏ chạy ngang bầu trời.
"Gia Cát Bồ Tát?" Phùng Bát Vạn không để ý đến cơn đau bụng của mình, vừa đứng bật dậy thì bóng đỏ kia đã bay xa.
Mà giờ khắc này Lý Hỏa Vượng căn bản không có chú ý tới ánh nhìn nhỏ bé ở bên dưới, hắn tập trung chú ý vào phòng ngự thành ở dưới kia.
Bức tường thành từng mục nát sụp đổ đang dần được dựng lên, dù bên trong bức tường thành không có gì thì trước hết phải xây xong tường thành đã.
Đối mặt đại quân Thiên Trần Quốc có thể xuất hiện công kích ở bất cứ nơi nào, Lý Hỏa Vượng không dám thả lỏng.
Nếu xét theo tốc độ dịch chuyển và phạm vi của Tích Cốt, chắc sẽ không dịch chuyển quá nhiều người đến, nhưng dù chỉ có một phần vạn khả năng thì chuẩn bị sẵn sàng vẫn tốt hơn.
Hiện tại Đại Tề Giam Thiên Tư mới thành lập đã biết lai lịch của Thiên Trần Quốc, bọn họ chẳng những cảnh giới bốn phía, hơn nữa còn bắt đầu khuếch trương số người.
Nhưng mà cũng không phải mọi người đều có thể có thiên phú này, ít có tông môn, môn phái khác gia nhập vào, thực lực tổng thể của Đại Tề cũng không có tiến bộ bao nhiêu.
Thứ duy nhất có thể phát triển nhanh chóng chính là Binh Gia, tùy theo người dân Đại Tề tiếp tục gia nhập quân đội, Binh Gia của Đại Tề cũng dần thành lập lại.
Nhưng kỳ quái là Thiên Thần quốc tựa hồ cũng không có vội vàng, đối mặt Đại Tề đang nhanh chóng khôi phục, không có người nào đến hoặc đánh lén.
Lý Hỏa Vượng không vội, thời gian đang đứng về phía hắn, nếu kéo dài, Đại Tề sẽ càng ngày càng mạnh.
Nếu Đại Tề thực sự lấy lại được sức mạnh quốc gia trước đây, e rằng người của Thiên Trần Quốc đừng mơ mượn đường.
Nhưng điều khiến Lý Hỏa Vượng có chút bất an là gần đây lại phát sinh một số chuyện kỳ lạ, rõ ràng hắn không lừa dối ai, nhưng Phi Cang lại liên tục xuất hiện.
Không phải một ít mà là rất nhiều, vẫn như thế tăng thêm.
Tuy sau này đánh nhau có thể sử dụng đám Phi Cang này, nhưng rất quái lạ.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Là Tọa Vong Đạo âm mưu sao? Xúc Xắc cũng muốn nhúng tay vào chuyện này? Hay là thủ đoạn của Bắc Phong?”
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, Lý Hỏa Vượng cảm thấy điều đó là không thể, Bắc Phong không có thủ đoạn như vậy, hơn nữa hắn đã tìm khắp kinh điển lừa dối của Tọa Vong Đạo, chưa từng thấy có Tọa Vong Đạo tặng Phi Cang cho người khác.
Bình thường bọn họ chỉ biết lừa đồ vật của người khác, chẳng tặng cho ai bao giờ.
"Chẳng lẽ là một chiêu lừa mới? Dùng Phi Cang lừa Phi Cang sao?”
“Chờ có thời gian quay về, không bằng để Tuế Tuế kiếm chút việc cho Tọa Vong Đạo, miễn cho bọn họ lại đây thêm phiền cho ta.”
Trong khi suy nghĩ, Lý Hỏa Vượng đã đến thành cung trong U Đô, hắn đáp xuống dưới.
Mặc Gia cũng xây lại hoàng thành của U Đô, nhưng nơi này đã không có hoàng đế, hoàn toàn bị Tư Thiên Giam chiếm lấy.
“Tiên sư, Càn gia và một số đồng nghiệp am hiểu bói toán cũng không đoán trước được bọn họ sẽ đi ra từ đâu.”
Lý Hỏa Vượng không trách bọn họ, cho dù người của thế giới này tính toán như thế nào thì cũng chỉ tính được thứ trong thế giới, bọn họ làm sao tính ra được tồn tại của quê hương chân không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận