Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 688: Người quen (1)

Dương Tiểu Hài vô cùng hoang mang trước vẻ khiếp sợ này của Lý Hỏa Vượng: "Đúng vậy, Lý sư huynh, một ngày không phải đều là mười một canh giờ sao? Có cái gì lạ mà tò mò?"
"Chỉ có mười một canh giờ? Như vậy nói cách khác một ngày của nơi này chỉ có hai mươi hai tiếng đồng hồ? Vậy hai tiếng đồng hồ mất đi kia đâu?"
Trong phút chốc, Lý Hỏa Vượng có cảm giác hư ảo đối với thế giới này.
Bạch Linh Miểu nhíu mày đi vào trong trường tư, lôi kéo tay của hắn đi ra bên ngoài.
"Huynh rốt cuộc sao vậy? Một ngày chỉ có mười một canh giờ không phải rất bình thường sao?"
"Không, vẫn không đúng!" Lý Hỏa Vượng trấn định lại, hắn quyết định tự tìm kiếm đáp án: “Miểu Miểu, trong thôn có thứ tính thời gian hay không? Đều lấy hết ra đây, ta cần dùng."
"Thứ tính thời gian? Đồng hồ nước được không? Bạch gia chỉ có thứ này thôi."
"Được!"
Rất nhanh, ba chiếc thùng gỗ khổng lồ nối từ cao xuống thấp được đặt trước mặt Lý Hỏa Vượng, trên mặt thùng gỗ đặt đầy nước, nước kia nhỏ từng giọt từ một cái ống rất nhỏ rơi xuống bên trong thùng gỗ thứ hai.
Thời gian của mỗi một giọt rơi chính xác là khoảng một giây, Lý Hỏa Vượng thậm chí nối với công cụ đều có chút không tin được, còn dồn hết tâm trí của bản thân ghi nhớ trong lòng.
Nhưng cho dù đến cuối cùng Lý Hỏa Vượng có được đáp án như thế nào, quả thật một ngày là mười một canh giờ.
Tuy tính toán như vậy có hơi lệch lạc, thế nhưng có lệch thế nào cũng không thể lệch hẳn hai tiếng đồng hồ được.
Lý Hỏa Vượng cả đêm không ngủ cuối cùng tiếp nhận sự thật này, thế giới này một ngày thật sự chỉ có hai mươi hai tiếng đồng hồ.
Dùng mu bàn tay xoa xoa khóe mắt đau nhức, Lý Hỏa Vượng thì thào tự nói: "Thì ra là như vậy, cho nên nguyên nhân mà mình ngủ quên quá giờ là vì một ngày ở đây thiếu hai tiếng đồng hồ sao?"
Từ trong Thanh Phong Quan đi ra, hắn không phải ngủ quên, chỉ là cảm thấy giấc ngủ hơi không đủ, hiện giờ xem ra là vấn đề thời gian.
Trong mắt Bạch Linh Miểu đứng ở sau lưng hắn thể hiện sự lo lắng: "Lý Hỏa Vượng, huynh lại đang phát điên cái gì vậy?"
Lý Hỏa Vượng tiếp nhận cài đặt một ngày ở đây chỉ có hai mươi hai tiếng đồng hồ nhanh hơn so với trong tưởng tượng của chính mình, nếu đến cả thế giới này cũng đều là điên, vậy thì thời gian không bình thường cũng là lẽ thường.
Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng bế ôm Bạch Linh Miểu lên: “Tức là nói khi ở Thanh Phong Quan, một ngày chính là mười một canh giờ sao?"
"Đương nhiên rồi!"
"Vậy sao muội không cho ta biết?"
"Loại chuyện này còn cần nói sao? Ta nào biết huynh đến cả loại chuyện này cũng không biết."
Ngay khi hai người đang nói chuyện hăng say, Gia Cát Uyên từ đằng xa nghe thấy, Tọa Vong Đạo không mặt biểu cảm vui sướng khi người gặp họa nhỏ giọng nói: “Thế nào rồi, có trông thấy không? Đây chính là tố chất trái tim bối rối! Tăng kiến thức rồi chứ?"
"Ò, ó, o!" Khi tiếng gà trống gáy lên, Ngưu Tâm Thôn trong cơ ngủ say cũng dần dần tỉnh dậy.
Sau khi rửa mặt rồi chính là ăn sáng, nhà dân chúng bình thường sẽ không ăn được bữa sáng, ngoại trừ ngày mùa ra, vì để đảm bảo khí lực thu hoạch mà ăn ba bữa ra, thời gian bình thường một ngày chỉ ăn hai bữa.
Chỉ trong Ngưu Tâm Thôn không có chuyện này, tất cả mọi người đều có bữa sáng, đây cũng là nguyên nhân vì sao có không ít người mang ơn đối với Bạch Linh Miểu như vậy.
Cho ăn cơm no, cho đi học, thậm chí lương thực trồng trong ruộng cũng được phân cho bản thân, trên đời này nào còn có chủ nhân tốt như vậy nữa.
"Nhanh! Dậy nhanh đi, cháo đặc ban đầu ăn cũng không chịu khó! Ngươi đời này làm gì cũng đều có thể chịu khó!" Lữ Trạng Nguyên lấy tay không ngừng đập lên cửa của nhi tử lớn của mình.
"Phụ thân à, chúng ta hiện giờ có tiền rồi, ở nhà mình tự nấu đi." Vợ của Lữ Cử Nhân là La Quyên Hoa lần nào cũng cảm thấy mệt mỏi không ngủ được, cảm thấy vô cùng bất mãn.
"Ngươi đây là có tiền trách thịt cháy trên người à? Ăn cơm không cần trả tiền thì không ăn, vậy mà còn tự mình tiêu tiền mua lương thực! Thứ phá gia này, nhanh dậy đi!"
Sau khi mắng con dâu bằng tẩu thuốc trên tay, hông chắp tay sau mông xoay người liền đi tới đập cửa phòng của đám học trò.
Ông đương nhiên không phải thân thiết đi gọi đám học trò này đi cướp bữa sáng, mà là kêu bọn họ rời giường luyện kiến thức cơ bản,
Lữ Trạng Nguyên hoàn toàn dựa theo y hệt cách sư phụ từng dạy mình trước kia mà dạy bọn họ, nghiêm khắc nhưng cũng đơn nhất, luyện không đủ luyện không tốt không cho phép ăn cơm.
Vốn luyện hát kịch lớn thì phải bắt đầu luyện từ nhỏ, với mức hơn mười tuổi của bọn họ thì muốn xuất đạo càng cần phải chịu khó hơn.
Trong âm thanh luyện giọng cao thấp không đồng nhất của đám học trò, Lữ Trạng Nguyên dẫn theo cả nhà của mình chậm rãi đi về hướng đại viện Bạch gia.
Đợi tới khi bọn họ tiến vào bên trong sân vừa vặn liền nhìn thấy Dương Tiểu Hài đang chỉ huy hai người khiêng một nồi cháo nóng đi vào trong nhà chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận