Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 51: Hát khúc (3)

"Không thể gõ cũng không thể nấu chảy? Bị bệnh à." Thợ rèn đưa tay tiếp nhận chuông đồng sau khi hơi đong đưa vài cái một chút, rồi lấy ra hai cái kìm sắt. "Đến, đến đây giữ một tay."
Kìm lớn rất dài, nhẹ nhàng kẹp lấy hai bên chuông đồng, hai người cắn răng dùng sức kéo, chuông đồng nọ vẫn bất động, kết quả này không có gì bất ngờ là ở trong tình lý.
"Ồ ! Lạ nha, cái thứ này của cậu là bằng đồng, sao lại cứng như vậy chứ?" Thợ rèn tò mò cong ngón tay muốn gõ, bị Lý Hỏa Vượng ngăn cản.
Nhìn hai cái kìm kẹp lấy chuông đồng, Lý Hỏa Vượng suy nghĩ, từ trong một cái hồ lô lớn bằng bàn tay ở bên hông đổ ra một viên đan dược nhét vào trong miệng mình.
Đây là đan dược lúc trước Đan Dương Tử cho cậu, trước đây cứu Dương Na ở bệnh tâm thần viện đã uống một viên, thời điểm giết Đan Dương Tử uống một viên hôm nay lại uống một viên, chỉ còn lại có hai viên.
"Ông" một cỗ nhiệt khí nháy mắt nổ tung ra ở trong huyệt đan điền, lan tỏa toàn thân Lý Hỏa Vượng.
Cậu hít sâu một hơi, mỗi tay bắt lấy một cái kìm dùng sức kéo.
"Hai người còn làm không nổi, một mình cậu còn muốn..." Thợ rèn mới nói được một nửa, chợt nghe thấy két một tiếng, chuông đồng nọ đã bung ra như cũ.
Khi miệng của thợ rèn mở ra đến lớn nhất, chuông đồng nọ đã khôi phục lại nguyên dạng.
"Hắc, cái này có là gì, tôi nói cho ông, tiểu đạo gia đạo hạnh rất cao thâm đó." Lữ Trạng Nguyên đắc ý khoe khoang với thợ rèn, giống như ở trong lòng ông Lý Hỏa Vượng không gì làm không được, làm cái gì cũng không bất ngờ.
Lý Hỏa Vượng rời khỏi thôn, lẻ loi một mình một lần nữa đi ra cánh rừng bên ngoài.
Nhìn chuông đồng trong tay, trong lòng cậu mang theo vài phần chờ đợi lắc lên.
Theo tiếng chuông vang lên, cái loại cảm giác thiên hôn địa ám đầu óc choáng váng lập tức xuất hiện, lúc này đây Lý Hỏa Vượng không có đình chỉ, ngược lại cắn răng dùng sức lắc.
Cậu cảm giác được tất cả bốn phía đều đang xoay tròn, đường cong nhánh cây bốn phía bắt đầu vặn vẹo, thoát ly vị trí ban đầu, dần dần bắt đầu ngưng tụ thành hình.
"Có phim xem rồi!" Lý Hỏa Vượng lúc này tim đập nhanh lên.
Ở dưới tiếng chuông kêu vang, hồi lâu không thấy Du lão gia nào nữa xuất hiện ở trước mặt cậu, chẳng qua lúc này vẫn có một cái.
Du lão gia xem qua giống như thứ gì đó run run cao tần từ các loại đường cong vặn vẹo kết nối với nhau mà thành, thân thể hoàn toàn không định hình.
Lý Hỏa Vượng không thể nhìn chằm chằm lâu, cậu cảm giác mình nếu nhìn chằm chằm vào nó lâu thì sẽ làm cho nó tán đi.
Cậu vừa muốn há mồm nói chuyện bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, xoay người nhặt ở trên đất một khối bùn nhét vào trong miệng.
Tư vị bùn đất rất khó chịu, nhưng cậu vẫn cố nén mở miệng.
"Nẵng đào tri nhuy mâu tà?", Cậu là muốn hỏi Du lão gia này có thể nghe hiểu những gì mình nói hay không, kết quả thanh âm nói ra trải qua hoàn cảnh vặn vẹo này xử lý biến thành một loại giai điệu cực kỳ quái dị.
Mặc kệ Lý Hỏa Vượng nói cái gì, Du lão gia lại có thể đáp lại. "Điệt hô chi."
Điều này làm cho Lý Hỏa Vượng trong lòng mừng như điên, có Du lão gia hỗ trợ, vậy thực lực của mình sẽ tăng mạnh!
"Nhuy năng di tất khí kỳ?" Thân thể Lý Hỏa Vượng ngã về trước, hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất.
Du lão gia đứng ở tại chỗ không kiêu không nóng, thong thả mà kiên định đáp lại: "Thọ hỗ bang."
Lý Hỏa Vượng chân mày dần dần cau lại. "Nẵng nghiệt."
"Thọ hỗ bang."
Khi thấy Du lão gia tiếp tục lặp lại một câu, Lý Hỏa Vượng trong lòng khẽ thở dài một hơi, quả nhiên trên trời sẽ không rơi bánh xuống, sử dụng Du lão gia là có trả giá.
Hơn nữa trả giá này không phải cái gì khác, mà là dương thọ con người, một lần sử dụng, ba tháng thọ mệnh.
Khi Lý Hỏa Vượng hỏi đối phương, Đan Dương Tử lúc trước có phải cũng trao đổi như vậy hay không, Du lão gia lại không nói.
Tiếng chuông dần dần ngừng lại, Lý Hỏa Vượng ôm đầu đau muốn nứt ở tại chỗ thở một hồi lâu, rồi mới quay lại Ngũ Lý Cương.
"Tiểu đạo gia, ngài là... ." Lữ Trạng Nguyên nhìn cậu miệng đầy bùn đất muốn nói lại thôi.
"Mua bán mà ông vừa rồi nói tôi đáp ứng." Lý Hỏa Vượng nắm chặt chuông đồng trong tay nói.
"Ai da! Vậy quá tốt rồi! Tôi sẽ đi trả lời Hồ lão gia!" Lữ Trạng Nguyên nghe nói như thế, nhất thời vô cùng vui mừng.
Mời người hát quỷ xướng thì chắc chắn cũng không phải là nhà người thường, Hồ gia ở Ngũ Lý Cương cũng coi như là thế gia vọng tộc, toàn thôn cũng phải một phần ba người là họ Hồ.
Lý Hỏa Vượng đã từ chỗ Lữ Trạng Nguyên biết được, ra tiền mời hát hí khúc chính là địa chủ có tiền nhất toàn bộ Ngũ Lý Cương và cũng là người có bối phận cao nhất, Hồ Thanh Hà.
Lúc này cậu đang cùng đoàn người Lữ Trạng Nguyên đi về phía từ đường Hồ gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận