Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1434: Hình chiếu

Cả người Dương Na đụng mạnh vào cặp táp của Lý Hỏa Vượng, khi hắn lảo đảo sắp nhào tới trước thì một tay của cô siết chặt cổ hắn.
Hai người vừa cãi cọ vừa chạy nhanh đến trạm xe buýt, rốt cuộc không bỏ lỡ chuyến xe.
Chờ khi ngồi xuống ghế hai người cùng thở phào nhẹ nhõm, ăn ý móc đồ vật trong cặp ra, một người lấy máy chơi game, một người lấy ra truyện tình cảm.
Xe chạy lúc lắc, hai người ngồi song song đắm chìm trong thế giới của mình.
Nhưng thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, đợi đến trạm thứ bảy thì hai người lưu luyến cất đồ vật, chuẩn bị xuống xe.
“Ôi chà, cậu khóc hả? Không thể nào, cậu đọc sách mà cũng khóc sao? Ha ha ha ha ha ha!”
Đôi mắt đỏ hoe, Dương Na vòng tay phải qua cổ Lý Hỏa Vượng, trực tiếp giơ chân phải lên thuần thục dùng đầu gối đánh vào bụng hắn:
“Cậu thì biết gì, truyện này cảm động lắm, hành văn hay nữa, nội dung về hai người thầm yêu nhau nhưng cuối cùng tiếc nuối bỏ qua nhau, nó quả thực là kiệt tác thứ năm trong lòng mình.”
Lý Hỏa Vọng ôm bụng đứng dậy: “Hả? Đã thích nhau thì sao phải xa nhau? Rách việc.”
Nói xong Lý Hỏa Vượng lại bổ sung thêm: "Lớn lên mình không muốn giống như vậy.”
Lúc này, hai người đột nhiên nhìn nhau, giây sau, Dương Na chớp chớp mắt, vươn tay chỉ vào mũi Lý Hỏa Vượng:
“Trời, cậu dám nói tục! Mình đi mách giáo viên!”
Giây sau, Dương Na xoay người chạy đi, Lý Hỏa Vượng đuổi theo cô, nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, khóe môi cô nhếch cao, gò má lộ ra lúm đồng tiền, nụ cười thật đẹp.
Đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng cảm thấy cô gái mình chơi cùng từ nhỏ thực sự rất xinh đẹp.
Từ đó trở đi, Lý Hỏa Vượng bắt đầu nhận thấy Dương Na càng lớn càng xinh đẹp, tuy nhiên điều khiến hắn không bao giờ ngờ tới là lúc đẹp nhất của cô là sau khi chết.
Dương Na chết rồi, cái chết vô cùng thê thảm, thân thể hoàn toàn đứt làm đôi, tóc đẹp xõa ra trong nước lạnh lẽo, đẹp rung động hồn người, đẹp khiến Lý Hỏa Vượng tan nát cõi lòng.
Dương Na đã chết, thanh mai trúc mã chơi với hắn từ nhỏ đến lớn chết thật dễ dàng.
"Na ... Na ... " Tùy theo Lý Hỏa Vượng tuyệt vọng mở miệng, nước biển chui vào trong cổ họng, khiến hắn ho dữ dội.
Lý Hỏa Vượng cắn chặt ống thở, ho đến chảy nước mắt nhào qua, ôm chặt Dương Na chỉ còn nửa người vào trong ngực.
Cảm nhận được làn da lạnh lẽo của Dương Na dán sát mình, đầu óc Lý Hỏa Vượng ù đặc, trừ trái tim đau đớn còn đang nhảy, bộ phận khác trên người hắn dường như đã biến mất.
"Không! Ta không chấp nhận loại hiện thực này! Ta không tiếp thụ! Ta là Quý Tai, Thiên Đạo chưởng quản Mê Võng và thật giả! Ta là Tư Mệnh! Ta là thần! Ta muốn cho ai sống thì người đó phải sống!”
Máu dồn lên não Lý Hỏa Vượng, hắn bất chấp tất cả cầm lấy ‘cái đuôi mỹ nhân ngư’ đung đưa, muốn nhét nó vào khoang bụng Dương Na một lần nữa.
Chỉ cần nhét vào là cô sẽ sống! Hắn có thể tu sống cô!
Nhưng cái đuôi quá trơn, mỗi lần Lý Hỏa Vượng cố túm chặt là những thứ đó sẽ theo dòng nước trôi sang bên kia.
Lúc Lý Hỏa Vượng vươn ra hai tay bắt lấy một khúc ruột quấn vào cánh tay mình thì sau lưng truyền đến một lực đẩy mạnh hất hắn bay ra xa mấy mét.
Vị trí Lý Hỏa Vượng vừa ở có một bồn cầu bằng gốm từ trên cao rơi xuống, nếu không phải Lý Hỏa Vượng bị đẩy đi thì bồn cầu kia đã đập trúng đầu hắn.
Là Ngũ Kỳ đã cứu Lý Hỏa Vượng, chị ta tát mạnh vào mặt hắn, muốn hắn tỉnh táo lại.
Thanh Vượng Lai bơi tới, nhìn thoáng qua xác chết của Dương Na, túm lấy cổ của cô ném qua một bên.
Lý Hỏa Vượng bỗng giật mạnh cánh tay quấn ruột, xác chết bị ném ra xa lại được hắn kéo về.
Lý Hỏa Vượng ôm chặt Dương Na, dùng ánh mắt điên cuồng trừng Thanh Vượng Lai, đao quân dụng giơ cao:
"Tất cả là do các ngươi! Tất cả chuyện này xảy ra là tại các ngươi mà ra!”
"Đây là lúc nội chiến sao? Đừng quên cậu còn có năng lực quay ngược thời gian!" Đột nhiên một thanh âm vang lên bên tai, khiến Lý Hỏa Vượng khựng tay lại.
Đầu óc bị kích thích nhanh chóng bình tĩnh lại, Lý Hỏa Vượng lấy lại lý trí, run rẩy nhìn Dương Na trong vòng tay mình, đưa tay sờ lên gò má trắng như tuyết của cô.
"Không sao đâu! Không sao đâu! Ta sẽ mang em trở về! Ta sẽ mang em trở về! Chỉ cần lần này ta có thể giết được Tư Mệnh! Ta có thể mang em trở về!"
Nói xong, Lý Hỏa Vượng đột nhiên ngẩng đầu nhìn mặt biển. Lúc này, trên mặt nước hoàn toàn hỗn loạn. Nước biển dâng lên sóng to với tốc độ cực nhanh, khiến sóng triều ở vùng biển này dâng trào mãnh liệt.
Đứng ở sa mạc dưới nước nhìn lên có cảm giác như đang treo ngược trên bầu trời, ngắm nhìn những cơn sóng thần cuộn trào trên mặt nước.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng đạp chân vịt bơi lên mặt biển, vừa ló đầu ra, Lý Hỏa Vượng đã bị sóng đổ ập xuống chao đảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận