Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1581: Ngoại truyện - Xúc Xắc (2)

May mà đây là hoàng thành, đợi đến khi cấm quân tiến đến chi viện, hắn cuối cùng cũng thoát khốn.
"Bệ hạ! Tại hạ đã tìm được thuốc bất tử trong Bồng Lai mang về cho người!” Dưới túi hương cầu đồng đung đưa, Lý Hỏa Vượng lớn tiếng nói, nâng hộp sơn mài hướng về phía lão hoàng đế của Đông Hạ.
"Nhanh ... Nhanh bưng lên!" Bàn tay đầy vết đồi mồi run rẩy vươn ra, nhưng run rẩy không đủ để biểu đạt giờ phút này kích động.
"Bệ hạ, khoan gấp gáp, có chuyện tại hạ muốn giải thích rõ với ngài. Sau khi uống thuốc bất tử này chẳng những có thể trường sinh bất tử, mà còn đao chém không chết, vào nước mà không thay đổi, theo gió lên trời xuống đất: “.
"Tại hạ đã thử một viên thay bệ hạ, cho nên hiện giờ đầu rơi xuống vẫn sống.” Lý Hỏa Vượng vừa nói vừa chỉnh lại cái đầu lệch, lắp lại ngay ngắn trên cổ mình.
Mọi người trong điện nhìn ngây người.
"Khụ khụ khụ ... vậy ... chẳng phải càng tốt? Nhanh bưng lên ... ".
"Bệ hạ, còn có một việc, tại hạ phải nói rõ với bệ hạ, đó là ... thuốc bất tử này có tổng cộng ba viên.”
Lý Hỏa Vượng vừa thốt ra, nhất thời trong phòng trở nên yên lặng vô cùng, ngay cả túi lương cầu đồng to lớn kia cũng không lắc nữa.
Khi Lý Hỏa Vương nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của các cung nữ, thị vệ và thái giám xung quanh mình, khóe miệng hắn hơi cong lên.
"Thái tử giá đáo!" Một câu xướng từ nháy mắt phá vỡ sự yên tĩnh này.
Khi các cung nữ và thái giám quỳ xuống, một người đàn ông có bộ râu đen sải bước xông vào: "Thật vui mừng! Thật vui mừng! Hoàng nhi sẽ đút thuốc cho phụ hoàng!”
Hắn ta nói xong vươn tay về phía hộp sơn mài trong tay Lý Hỏa Vượng, định bắt lấy. Lý Hỏa Vượng cũng không từ chối, trực tiếp buông tay.
Tuy Lý Hỏa Vượng không có ý kiến gì, nhưng người khác thì có, một phất trần quất qua cuốn lấy chiếc hộp.
"Thái tử điện hạ, đút thuốc hãy để no otài chúng ta làm là được, thân thể ngàn vàng của ngài không nên làm.”
Người lên tiếng là một lão thái giám, thoạt nhìn rất kích động, mặt đỏ bừng.
"Tránh ra! Cẩu nô tài!”
Trong lúc hai người tranh chấp căng thẳng, Kim Qua Vệ thân hình vạm vỡ đứng một bên lập tức tiến lên một bước, dường như muốn ngăn cản, kéo hai người ra.
Hai người tách ra, hộp đựng thuốc bất lão tự nhiên rơi vào tay hắn ta.
Răng rắc!
Hộp sơn mài bị mở ra, ba viên đan dược màu đảo phát sáng ánh ngược vào đồng tử của mọi người.
Nếu chỉ có một viên thì không có gì, nhưng có đến ba viên thuốc bất lão, mỗi người thầm nghĩ, hoàng đế ăn một viên thì vẫn còn hai viên, mình không được ăn viên thứ hai, chẳng lẽ không lấy được viên thứ ba? Nuốt vào rồi là không chết nữa, hoàng đế cũng không giết được chính mình.
Trong phút chốc, quy củ trong cung đều biến mất, ở trong mắt mọi người chỉ còn ba viên tiên đan.
Một không biết tự lượng sức mình mừng như điên đút một viên đan dược vào miệng, chưa đợi hắn ta nuốt xuống đã bị rạch bụng, từng bàn tay đẫm máu mở ra ở phía dưới, khát vọng chờ đợi.
Mỗi người đều muốn trường sinh bất tử, giờ phút này tẩm cung trang nghiêm hoa quý của hoàng đế biến thành máy xay thịt đẫm máu, tính người đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại những dục vọng trần trụi.
“Đủ rồi!” Một tiếng gầm lên, mọi người trong đại điện đều ngã xuống đất, miệng mũi chảy máu.
Một bóng người cao lớn màu đen thoáng hiện trong nhiều lớp rèm:
“Hồng Trung, lừa giỏi lắm.”
Từng lớp rèm thưa ít đi, bóng dáng kia cũng trở nên càng rõ ràng, đó là lão hoàng đế của Đông Hạ.
Theo ông ta di chuyển, mùi hôi thối trở nên nồng hơn, nơi lão hoàng đế đi qua đều để lại một lớp thi dịch màu xanh.
Khi chỉ còn cách một tấm rèm, Lý Hỏa Vượng rốt cuộc phát hiện lão hoàng đế của Đông Hạ đã sớm mục nát, trên mặt có những cái hố giống như xác chết thối rữa: “Đáng tiếc ngươi lừa lầm chỗ, đây là lãnh thổ của ta!"
Nhưng Lý Hỏa Vương nghe xong cũng không có phản ứng gì nhiều, hắn nhặt ba viên thuốc dính máu trên mặt đất lên, giơ cao về phía Xúc Xắc:
“Ta đưa thuốc trường sinh bất tử cho bệ hạ!"
“Hồng Trung, bây giờ mà ngươi nói những lời này có gì thú vị sao? Ngươi và ta đều biết thứ này là giả.” Lão hoàng đế của Đông Hạ trên cao nhìn xuống Lý Hỏa Vượng.
"Giả? Ha ha ha, ai nói cho ngươi thuốc này là giả?" Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn thẳng.
“Hửm?”
“Xưa nay ta luôn chỉ nói sự thật. Nếu ta nói sẽ mang thuốc trường sinh bất lão cho ngươi thì tất nhiên phải mang thuốc thật tới, ngươi biết ta tốn bao công sức vì thứ này không?”
Trong lòng Xúc Xắc gióng lên hồi chuông cảnh báo, cảm giác cực kỳ không ổn.
Xúc Xắc vung mạnh hai tay, rèm ở bốn phía và cửa sổ bị hất bay lên.
Ngay sau đó Xúc Xắc liền phát hiện, cung điện tứ bề báo hiệu bất ổn, có người đang tấn công hoàng thành!
“Không chỉ mình ngươi biết chuyện đây là thuốc thật, ta nói cho rất nhiều người, ài, thần dược làm lòng người dao động, Đông Hạ sắp mất nước, lão đại, địa bàn của ngươi bị hủy rồi.”
Bàn tay thối rữa trực tiếp nhấc Lý Hỏa Vương lên:
“Hồng Trung, ngươi hơi coi thường người, ngươi không thể hủy diệt địa bàn của ta, ngươi cũng đấu không lại ta."
Trên mặt Lý Hỏa Vượng vẫn treo nụ cười: “Ta biết ta đánh không lại ngươi, cho nên ta tìm một ít giúp đỡ."
Giây sau, tùy theo Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên kéo long bào của lão hoàng đế, trên thân thể thối rữa khảm một viên xúc xắc bại lộ ở trong không khí.
"Thật sự là Tọa Vong Đạo!" một tiếng quát phát ra từ nóc điện ở phương xa.
Đó là một vị đạo sĩ chột mắt mặc áo màu vàng, tay phải giơ hồ lô, tay trái vung phất trần màu vàng đánh vào không khí, cả bầu trời bị lão thu vào hồ lô.
"Thân là Tọa Vong Đạo! Ngươi cư nhiên dám hợp sức với Tư Thiên Giam Đông Hạ đối phó người mình!" Trong giọng nói của Xúc Xắc chất chứa tức giận.
"Ha ha ha! Xúc Xắc lão đại, ngươi già hồ đồ rồi, chúng ta đã làm Tọa Vong Đạo, còn nói cái gì đạo nghĩa giang hồ! Tự nhiên là có chiêu nào hay thì dùng chiêu đó.”
"Hơn nữa, ta không chỉ là liên hợp với Tư Thiên Giam Đông Hạ.”
Giây sau, mặt đất bị nhô lên, một ngôi chùa đảo ngược nổi lên từ mặt đất, bao phủ cả hai người.
Theo tiếng thì thầm niệm chú vang lên, bóng đêm đen ngòm giống như một tấm lưới lớn chụp xuống, bao phủ nguyên hoàng cung, khiến không một ai trong đó chạy ra được.
Các thế lực lần lượt xuất hiện, trận chiến này kéo dài ba ngày ba đêm, đến khi Tư Thiên Giam của nước khác đến cứu viện thì hoàng thành Đông Hạ Quốc đã hoàn toàn biến thành một mảnh phế tích.
Xuân đi thu đến, đông qua hạ lại, tròn hai năm sau, trong gạch ngói vụn mọc đầy cỏ dại vươn ra một bàn tay thối rữa.
Lão hoàng đế chỉ còn nửa người mục nát bò ra, nhưng chưa kịp thở dốc thì thấy Hồng Trung cười tủm tỉm ngồi xổm ở nơi đó nhìn chính mình.
"Xúc Xắc lão đại trốn giỏi lắm.”
"Ha ha ... Ha ha ... " Xúc Xắc cúi đầu cười: “Hồng Trung, lừa giỏi lắm, đáng tiếc ngươi kém một chiêu."
“Hả? Kém chiêu nào?”
“Kém ở chỗ ngươi là Tâm Tố! Ta đã sớm đề phòng ngươi!” Bàn tay mục nát của lão hoàng đế bỗng nhiên vỡ ra, một đoàn Thiên Đạo mờ ảo bỗng bay vào người Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng khựng lại giây lát, sau đó phủi áo đạo sĩ màu đỏ trên người, phất đi tro bụi vốn không tồn tại:
“Xem ra ta không có bỏ sót bước này.”
Lão hoàng đế không thể tin nhìn Lý Hỏa Vương, không hiểu nổi tại sao hậu chiêu của mình vô dụng, nhưng đột nhiên ông ta phản ứng lại."Không, ngươi không phải Tâm Tố, ngươi không phải Hồng Trung, rốt cuộc ngươi là ai!"
Hắn đặt tay trên cằm kéo nhẹ, xé khuôn mặt Lý Hỏa Vượng xuống, thản nhiên ném xuống đất.
Hắn bước tới đá bay lão hoàng đế, kéo Xúc Xắc khảm trong ngực ông ta ra ngoài.
“Rốt cuộc ngươi là ai!” Trong tiếng gầm không cam lòng của lão hoàng đế, con xúc xắc bị mạnh mẽ kéo ra.
Hắn dùng ngón tay móc bộ não bên trong Xúc Xắc ra, nâng hai tay thận trọng nhét vào đầu mình.
"Ta quá khứ là ai không trọng yếu, hiện tại ... Ta là Xúc Xắc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận