Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 622: Mục tiêu (1)

“Tuyệt! Đợi lâu như vậy, các ngươi cuối cùng đến!" Lý Hỏa Vượng thấy thế không chút do dự lấy ra cái kìm thò vào miệng kẹp, mấy chiếc răng giống như thiên nữ tán hoa bay ra.
Mà ngay lúc này, mặt đất bỗng nhiên bay ra mấy lá bài lá cây đâm vào bụng của Lý Hỏa Vượng.
Nhưng bụng của Lý Hỏa Vượng không chảy ra một giọt máu nào, cả người nghiêng xéo vào đất, đám cẩm y vệ không thấy người đâu.
Chờ bọn họ lấy lại tinh thần, phát hiện đạo nhân áo đỏ đã hai chân đạp mạnh mái hiên, nhảy xuống xe thiên tử có hoàng thượng ngồi.
Đôi mắt đầy tơ máu của Lý Hỏa Vượng nhìn chăm chú vào khuôn mặt con nít càng lúc càng gần, hận ý và sát ý trong lòng gần như cắn nuốt hắn.
Tùy theo Lý Hỏa Vượng lấy ra dao đánh lửa quẹt người mình, lửa cháy hừng hực phủ lên làn da mới mọc ra, đau đớn toàn thân khiến Lý Hỏa Vượng ngửa đầu hét xé rách tim gan:
“Ngươi là quân bài nào!”
Lý Hỏa Vượng lúc này giống như con diều cháy lửa chiếu bầu trời mờ tối sáng trưng, không khí bị nướng không ngừng vặn vẹo.
Nhìn thấy người kỳ lạ như vậy, hoàng đế Đại Tề do Tọa Vong Đạo giả trang vội rụt vào màn che.
Nhưng lúc này tránh né hơi muộn rồi, Lý Hỏa Vượng từ trên cao đụng vào màn che, lửa cháy hừng hực bao trùm lầu gỗ to lớn. Khói đen nghi ngút bay lên như diều gặp gió, mang theo tiếng hét thảm đâu đây.
“Đi ra! Ở đâu?” Lý Hỏa Vượng tìm kiếm trong lửa.
Ngay lúc này, một bóng đen vụt qua màn che ở phương xa, lao ra ngoài lầu gỗ.
"Muốn chạy?!" Lý Hỏa Vượng nhanh chóng nhận lấy xương sườn mà xúc tu màu đen đưa lên, hai tay giao nhau đâm ngược vào bụng mình, tất cả sinh vật trong mấy chục trượng có cùng cảm giác đau đớn với Lý Hỏa Vượng.
Bóng đen ở phương xa phát ra một tiếng hét thảm, ngã vào đống lửa.
Lý Hỏa Vượng chịu đựng đau đớn toàn thân bốc lửa đi đến bên cạnh đối phương, vươn tay lật người này lại, phát hiện bên trong cư nhiên chỉ có một mảnh kịch đèn chiếu đang cháy.
Khoảnh khắc thấy kịch đèn chiếu Lý Hỏa Vượng lập tức liền cảm giác đến không thích hợp, chợt nghe thấy tiếng rít từ sau lưng truyền đến.
Khi Lý Hỏa Vượng xoay người lại, xúc tu của Lý Tuế cầm lấy các loại dụng cụ tra tấn chặn lại mạch đao to lớn nặng trịch.
Rào rào!
Sàn nhà không thể hứng chịu sức mạnh nặng như vậy, sàn gỗ dưới chân Lý Hỏa Vượng vỡ ra, hắn bị sức lực lớn từ mạch đao đè lún xuống.
Khi Lý Hỏa Vượng đứng dậy từ dưới lầu gỗ, hai Tọa Vong Đạo nâng bài mạt chược máu thịt đứng ở một trái một phải nhìn hắn, một tên là Bát Điều, một tên là Cửu Điều.
Tuy người bọn họ cũng cháy lửa giống như Lý Hỏa Vượng, da thịt phồng rộp rồi chuyển sang khét, nhưng trên mặt bọn họ không có một chút thống khổ.
Có lẽ là bởi vì lịch cũ của Gia Cát Uyên nên bọn họ không nói một câu nào với Lý Hỏa Vượng.
Hai vị Tọa Vong Đạo dáng người cao lớn, hai người vai khiêng mạch đao to lớn dài hơn một trượng, đứng ở nơi đó giống như môn thần xuất khiếu.
“Các ngươi lừa binh khí này ở đâu? Của Binh Gia phải không? Là Binh Gia nào?”
Tùy theo Lý Hỏa Vượng rống lớn, hai Tọa Vong Đạo một chân bước lên, hùng hổ lao về phía hắn.
Keng keng keng!
Lý Hỏa Vượng nháy mắt bị đụng bay ra ngoài, nhìn lỗ thủng lớn trên mạch đao của đối phương thì khuôn mặt bị lửa bao bọc của hắn nở nụ cười, vũ khí của đối phương không sắc bén bằng Tử Tuệ Kiếm của hắn.
“Lý Tuế, lấy kiếm!” Lý Hỏa Vượng ném kiếm tiền đồng vào xúc tu của Lý Tuế.
Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng một tay cầm Tử Tuệ Kiếm lao hướng một vị Tọa Vong Đạo.
Giây trước khi hai người giao thủ, Lý Hỏa Vượng tay vung đao chém, tự chặt ba đầu ngón tay của mình.
Thừa dịp đối phương bị đầu ngón tay của mình phân tâm, Lý Hỏa Vượng rút kiếm chém.
Thấy đồng bạn gặp nạn, một Tọa Vong Đạo khác định cứu viện, nhưng kiếm tiền đồng và các loại dụng cụ tra tấn trên xúc tu của Lý Tuế khiến gã tạm thời không thể đến gần.
Dù cho bị chém đứt một ít, càng nhiều xúc tu màu đen vẫn sẽ chui ra từ thân thể thủng lỗ chỗ của Lý Hỏa Vượng.
Keng keng keng!
Tia lửa liên tục bắn tung tóe trong lửa, đến cuối cùng, mạch đao to lớn của đối phương bị Lý Hỏa Vượng trực tiếp chặt đứt. Lý Hỏa Vượng liền xoay cổ tay cầm kiếm cắt cổ gã.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi xoay người lại, nhìn một Tọa Vong Đạo khác, uy hiếp:
“Buông đao xuống, ta tha cho ngươi một mạng!"
Nghe lời này, Tọa Vong Đạo giơ mạch đao to lớn đứng yên một lúc rồi thẳng tắp ngã ra sau.
Lý Hỏa Vượng vội vàng đi qua thì phát hiện Tọa Vong Đạo bị tươi sống thiêu chết rồi, hai tên này không thể miễn dịch tổn thương từ lửa, chẳng qua liều mạng một phen trước khi bị đốt chết.
Lý Hỏa Vượng vốn mưu tính ép hỏi càng nhiều chi tiết thấy thế rất giận, hung hăng đạp một cái vào xác chết.
Vốn cho rằng Tọa Vong Đạo giả làm hoàng đế Đại Tề sẽ có thân phận địa vị cao nhất, nhưng dễ chết như vậy thì hai người này chỉ là tiểu tốt trong Tọa Vong Đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận