Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 809: Gia Cát Uyên (2)

Thấy Lý Hỏa Vượng bắt đầu di chuyển rồi, Gia Cát Uyên bên cạnh cũng vội vàng giải thích: "Mỗi lần đại loạn sẽ có ngụ sinh ra, con vật này nửa người nửa thú, vừa sinh ra liền nói ra tiếng người, sau đó lập tức chết đi. Lời của ngụ đa phần là chẳng lành, hơn nữa chắc chắn sắp xảy ra.”
“Vì vậy lời vừa nãy của ngụ kia đại diện cho long mạch của Đại Tề sắp đứt đoạn rồi? Gia Cát huynh, vậy nếu long mạch bị đứt thì thế nào?" Lý Hỏa Vượng dùng chân giẫm mạnh xuống đất, dễ dàng trèo qua tường thành dưới sự giúp đỡ của xúc tu của Lý Tuế.
"Vốn chỉ có Đại Tề mới đúng, căn bản không có Đại Lương gì, ngươi biết tại sao lúc trước lại xuất hiện Đại Lương không? Chính là vì long mạch của Đại Tề ngàn năm trước đã đứt một lần. Nếu lần này long mạch lại đứt nữa, có thể cả Đại Tề đều sẽ không còn tồn tại.”
Nghe những lời này, Lý Hỏa Vượng cảm thấy toàn thân ớn lạnh, hóa ra trong thế giới điên rồ này, vai trò của long mạch lại thực sự là điểm mỏ neo của một giai đoạn lịch sử!
Hắn lập tức hiểu tại sao ở hoàng đế của Đại Lương luôn phải có một vị và tại sao trong thế giới điên cuồng này, quyền uy của hoàng đế lại có thể duy trì lâu như vậy.
"Nhưng Đại Lương thật sự là xuất hiện như vậy sao? Có khi nào Gia Cát Uyên lầm không?”
Nhưng giờ phút này, trong đầu Lý Hỏa Vượng vẫn rất rối bời, hắn tựa hồ biết một số biểu tượng nhưng sâu trong biểu tượng lại ẩn giấu những thứ khác.
"Lý huynh! Mau dừng lại. Ở đây đã đủ rồi.”
Khi Lý Hỏa Vượng dừng lại, phát hiện mình đã đi ra khỏi lãnh cung, ở trong kinh đô tối tăm của Đại Tề, vì đã là đêm khuya, gạch ngói liên tiếp trước mặt tối đen như mực, không có một tiếng động, giống như ma quỷ.
Lý Hỏa Vượng cảm thấy dường như có điều gì đó khác biệt với Đại Tề trước đây, nhưng bảo hắn nói ra khác biệt chỗ nào thì lại không nói ra được.
"Gia Cát huynh, tiếp theo ta nên làm thế nào?"
"Biến ta từ giả thành thật, tiểu sinh ta cần tồn tại xác thịt một chút.”
Lý Hỏa Vượng không chút do dự mà làm theo, cùng với việc hai tay ấn mạnh vào huyệt thái dương, thân thể Gia Cát Uyên bên cạnh bắt đầu lập lòe như ẩn như hiện.
Từng đường gân xanh nổi lên trên vầng trán kìm nén đến ửng đỏ của Lý Hỏa Vượng, hai nhãn cầu giăng đầy tia máu kia thậm chí còn bắt đầu lồi ra.
"Chuyện này sao có chút không đúng, rõ ràng là hiện xác thịt cho hòa thượng và Bành Long Đằng không mất sức như vậy mới phải.” Cùng với việc Lý Hỏa Vượng run rẩy quỳ một gối xuống đất, máu mũi đỏ tươi chảy ra từ mũi Lý Hỏa Vượng và nhỏ xuống mặt đất.
"Lý huynh! Cố gắng kiên trì, chuyện này liên quan đến vận mệnh của muôn dân thiên hạ!" Gia Cát Uyên nắm chặt tay, khích lệ Lý Hỏa Vượng.
"Không sao! Ta có thể chịu được!" Cùng với việc đầu của Lý Hỏa Vượng đột nhiên phình to đến bằng kích thước đầu Thọ Tinh trên bức tranh tết, cơ thể của Gia Cát Uyên ngay lập tức biến từ ảo thành thật.
Nhìn thấy thân thể lung lay sắp đổ của Lý Hỏa Vượng, Gia Cát Uyên không dám lãng phí thời gian chút nào, lập tức rút Tích Cốt Kiếm trên lưng Lý Hỏa Vượng ra.
Sau khi hắn ta gỡ bỏ lá phù lục trên chuôi Tích Cốt Kiếm xuống, cả thanh kiếm như sống lại.
Hai người Gia Cát Uyên có dung mạo giống nhau bốn mắt nhìn nhau, sau đó Gia Cát Uyên nói với bản thân mình khác biến thành kiếm trước mặt: “Ngụ họa tới, long mạch đứt.”
"Cái gì! Lời này là thật?”
Nghe giống như một câu hỏi, nhưng Gia Cát Kiếm không chút do dự, lập tức giơ cánh tay xương xẩu lên, mạnh mẽ dùng lực cắt ngang xác thịt phía dưới người mình, một dòng máu đỏ sẫm chảy dọc theo bùa đào và cơ quan, rồi từ từ chảy về phía mũi kiếm ở cuối.
Gia Cát Uyên cầm lấy thanh kiếm này, dùng hai chân đạp nhẹ lên ngói, bay vút lên không trung, lấy kiếm làm bút, nhanh chóng viết lên trên mặt đất.
Mà từ khi mực máu trên thân kiếm nhỏ xuống đất, dường như có sinh mệnh chui vào lòng đất.
Vì vậy, Gia Cát Uyên đang cầm kiếm đứng ngược rõ ràng đã viết rất nhiều chữ nhưng trên mặt đất lại không để lại chút dấu vết gì.
"Ngươi mau lên một chút! Cha ta sắp không thể chịu đựng được nữa rồi!" Lý Tuế dùng xúc tu quấn đỡ lấy Lý Hỏa Vượng, lớn tiếng hét lên với Gia Cát Uyên.
"Lý huynh! Sắp xong rồi.” Gia Cát Uyên trong không trung nắm lấy Tích Cốt Kiếm trong tay, dùng mũi kiếm ra sức điểm xuống mặt đất, một thân bạch y trong nháy mắt bay lên không trung.
Gia Cát Uyên với cơ thể dần trở nên trong suốt nhanh chóng buông kiếm trong tay, lộn ngược về phía sau một cái, chân trái đạp vào chuôi kiếm, Tích Cốt Kiếm ‘soạt’ một cái, bay trở về, vững vàng xuyên qua khe hở giữa các xúc tu của Lý Tuế, cắm lại vào sau lưng Lý Hỏa Vượng.
Mượn lực phản xung này, Gia Cát Uyên rơi xuống một mái nhà bên trái, cùng với việc tay phải của hắn ta dùng sức phất ông tay áo trắng, những viên ngói ở phía xa lần lượt bay lên, để lộ ra văn phòng tứ bảo là bút, mực, giấy, nghiên trong căn phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận