Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 482: Lá phù (1)

Rất nhanh, một quyển sách buộc dây màu xanh đậm được Trần Hạt Tử đưa tới trước mặt Lý Hỏa Vượng bằng cả hai tay.
"Đây chính cuốn công pháp xưa nay chưa từng được truyền ra ngoài. Ai dà ... đáng tiếc... kể từ khi tổ sư gia bỗng nhiên phát điên, tượng đất này đổ rồi, lòng người cũng tán rồi.”
Lý Hỏa Vượng mở ra lật xem, phát hiện họa pháp bùa chú vẽ thế nào, niệm thế nào, dùng thế nào, dùng máu gì, dùng giấy nghệ gì, phía trên đều ghi chép rõ ràng.
Công năng cũng có thể nói là rất tạp nham, trấn trạch đuổi tà, y thuật, bói toán thì không nói, ngay cả việc lên xà để an gia cũng có.
Công năng có thể gọi là đầy đủ, hơn nữa thứ cần chỉ có máu của mình và giấy nghệ, chỉ là không biết hiệu quả thế nào.
Tuy nhiên, bùa phù này có chút kỳ lạ, nó khác với bùa chú của tiểu tử La Giáo trước kia, mỗi một bức phù đều ẩn chứ một khuôn mặt người méo mó vô cùng khó hiểu trong thể chữ vặn vẹo.
Khi Lý Hỏa Vượng đặt câu hỏi, Trần Hạt Tử kia đã nói: "Hậu sinh, quân tử không nói đùa, thứ ta đưa cho ngươi, hữu dụng thì chắc chắn hữu dụng nhưng cũng có điều kiêng kị.”
"Trước hết, bất kỳ một là bùa nào trong đây, trong vòng một ngày không được sử dụng quá ba lần, còn có, bất kể là lúc họa phù hay là dùng phù thì bản thân ngươi cũng không được nhìn.”
“Vậy nếu ta nhìn rồi thì sao?” Lý Hỏa Vượng hỏi.
"Nhìn rồi?" Trần Hạt Tử thấp giọng cười haha hai tiếng, dùng đôi mắt trắng xóa kia nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng.”
"Vậy thì phù sẽ sống rồi, nó sẽ nhắm vào ngươi, muốn sống sót, chỉ có thể giống như ta, phế đi đôi mắt này.”
Sau khi suy nghĩ về được và mất một chút, vẻ mặt Lý Hỏa Vượng không có chút thay đổi, gật gật đầu: “Vậy cũng được.”
Nói xong cậu đưa tay vỗ vỗ mông ngựa, định bắt đầu lên đường.”
"Hả? Vậy cũng được?" Trần Hạt Tử sửng sốt một chút, rõ ràng không ngờ rằng đối phương lại phản ứng như vậy.
"Này, đừng vội, nếu ngươi đã giúp ta báo thù rồi thì ta đã nợ ngươi, đương nhiên phải trả, ta đây không thích nợ người khác, như vậy đi, ngươi ngồi xuống, lão mù ta giúp ngươi xem mệnh.”
“Không cần!” Lý Hỏa Vượng vô thức đưa tay sờ về phía mặt nạ tiền đồng trên mặt.
Ai ngờ tên Trần Hạt Tử này lại nhào người về phía trước, trực tiếp sờ vào cái bóng trên mặt đất của Lý Hỏa Vượng.
"Hừm... ừm... ừm..." Ông cẩn thận chạm vào cái bóng của Lý Hỏa Vượng, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.
Lý Hỏa Vượng khẽ cau mày nhìn Trần Hạt Tử với động tác kỳ dị trước mặt, nhìn thấy ông ta không có động tĩnh gì, cậu dắt ngựa quay người đi với vẻ cảnh giác.
Ngay khi cậu vừa đi được mấy trượng, phía sau người truyền đến giọng nói của Trần Hạt Tử.
“Một vầng trăng sáng, tròn lại khuyết, mấy điểm hàn tinh bao quanh tàn nguyệt, trước cửa đèn cát chiếu rọi, trong nhà vắng lặng trải qua xuân thu.”
Bánh xe bọc sắt chậm rãi lăn trên con đường đất, vì Hắc Thái Tuế, còn có hành lý nặng của Lý Hỏa Vượng nên nó đã đè ra từng vết bánh xe in trên mặt đất lầy lội.
Lý Hỏa Vượng đang cầm dây cương điều khiển ngựa, quay đầu liếc nhìn Màn Thầu đang không ngừng thè lưỡi suốt đường đi bên cạnh, cậu giơ tay ra, nắm lấy thịt sau cổ nó, trực tiếp xách nó lên trên xe ngựa.
"Cộc cộc cộc cộc.” Cái đuôi không ngừng vẫy kia của Màn Thầu giống như một cây gậy gỗ, gõ vào xe ngựa làm bằng gỗ, phát ra âm thanh.
Đưa tay đẩy đầu con chó đang thân thiết áp sát qua kia, Lý Hỏa Vượng không kiên nhẫn mà nói: “Yên phận một chút.”
Nói xong, cậu đưa tay lấy từ trong ngực ra tờ giấy mà Thác Bạt Đan Thanh trước đó đưa cho mình.
Giống như lần trước, trong đó có ghi một cái địa chỉ, nhưng khác với trước đây, lần này trên tờ giấy mà đối phương đưa cho mình không viết rõ đã gặp phải cái gì.
Chỉ là gắng sức biểu hiện rằng ở nơi này đã chết hai tên trinh sát Hoàng Tự, bảo người đến sau ứng phó cẩn thận.
Lý Hỏa Vượng không biết thực lực của người gọi là ‘trinh sát Hoàng Tự’ mạnh thế nào, nhưng có thể khẳng định sự việc lần này nhất định không nhỏ.
Nếu không, Thác Bạt Đan Thanh cũng sẽ không nói rằng sau khi kết thúc sự việc này, có thể để cho mình từ Quý Thốt thăng lên Nhâm Ngũ.
Biết chuyến đi này có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nếu nói có sợ không thì Lý Hỏa Vương thật sự không sợ gì. Trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu đã có chút tê dại rồi, nếu một người ngay cả chết cũng không sợ nữa thì không có thứ gì đáng sợ cả.
Lý Hỏa Vượng lại lần nữa lấy ra tập bùa chú màu xanh sẫm kia ra, bắt đầu lật xem, vừa mới bắt đầu trang đầu tiên là khái quát đơn giản về cuốn sách này.
"Tiên nhân Hà Đạo, thấy dấu vết tiên điểu linh trùng trong cát, biết trong đó đều có linh cơ tiên nghiệm, mới suy đoán mà cẩn thận mưu cầu...”
Nói một cách đơn giản, có một người tên là Hà Đạo hoặc một đạo sĩ họ Hà đã nghĩ ra cách mượn dùng sức mạnh của trời đất từ trong dấu vết của chim và côn trùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận