Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 820: Ngật Bão (2)

Thu Ngật Bão càng nói càng vui mừng, nhìn cậu con trai bi bô trong chiếc tã lót vui vẻ hớn hở.
Vào lúc nàng ta nói lời này, đám đông ngái ngủ xung quanh bắt đầu náo động từ xa đến gần.
Một lão già ngủ bên cạnh bị đánh thức, vươn người một cái, chân ông ta trực tiếp đạp lật chiếc bát vỡ kia.
“Canh đá của ta!” Cùng với tiếng kêu thảm thiết của Thu Ngật Bão, những tín đồ Pháp Giáo đầu đeo khăn trắng từ bốn phía nhao nhao đứng dậy.
"Giết! Giết chết người đàn ông mặc đạo bào đỏ kia. Người đó đã giết chết Vu Chúc đại nhân của chúng ta!" Trong đám người bắt đầu nhao nhao ầm ĩ, bầu không khí bắt đầu trở nên nóng nực.
"Ai! Ai giết chết Vu Chúc của chúng ta! Không có Vu Chúc thông thần với Thạch Độc gia gia, vậy ngộ nhỡ canh đá không linh nữa thì làm thế nào?”
Thu Ngật Bão đang nằm bò nhặt đá trên mặt đất lập tức quên hết sạch cảm xúc vừa rồi, đút con dao rỉ sét vào một bên tã lót, lảo đảo loạng choạng đứng dậy.
Nàng ta muốn chen lách theo những người khác về phía âm thanh phát ra phía bên kia, nhưng vóc dáng nàng ta quá nhỏ con, cơ thể gầy yếu, hoàn toàn không chen vào được.
"Tránh ra! Tránh ra hết đi! Ta không qua được!" Thu Ngật Bão hét lớn, nhưng không ai nghe nàng ta nói.
Đột nhiên, Thu Ngật Bão nhìn thấy người trước mặt dường như đã nghe thấy tiếng gào của mình, nửa trái nửa phải tránh ra nhường vị trí cho mình.
Một đạo nhân đầy những xúc tu màu đen khắp người, mặc một chiếc đạo bào màu đỏ, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ tiền đồng, xuất hiện trước mặt nàng ta.
Nhìn lưỡi đao của đạo nhân này dựng thẳng trước mắt mình, Thu Ngật Bão cảm nhận được sự che chở của Thạch Độc gia gia, nàng ta không mảy may sợ hãi mà ngược lại còn ôm lấy đứa con trai đang gào khóc của mình, lao về phía con quái vật mọc đầy xúc tu màu đen trên người kia.
“Ta cho ngươi giết chết Vu Chúc của bọn ta này, ta cho ngươi đập vỡ canh đá của ta này!” Thu Ngật Bão nghiến răng nghiến lợi hét lên, cầm lấy con dao nhỏ đầy rỉ sét, hung hăng đâm vào ngực đạo nhân mặc áo đỏ kia.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Thu Ngật Bão đột nhiên cảm thấy trời đất tối sầm, tiếp theo liền không biết gì nữa.
“Cha, cha!” Giọng nói của Lý Tuế khiến Lý Hỏa Vượng đang nhìn chằm chằm vào máu thịt trước mắt đột nhiên hoàn hồn lại.
Lúc này mình không thể phân tâm được, khắp nơi đều là kẻ địch của mình.
Lý Hỏa Vượng, khắp người gần như bê bết máu, hít một hơi thật sâu, hắn nắm chặt chuôi kiếm trong tay và đuổi theo Bành Long Đằng đã hoàn toàn giết người đến phát điên ở phía xa.
"Đừng đánh vòng tròn lân cận nữa. Đánh về phía trước, gắng hết sức xông về phía trước.”
Tuy nhiên, đối mặt với mệnh lệnh của Lý Hỏa Vượng, Bành Long Đằng vẫn như thể không nghe thấy gì, tiếp tục việc giết chóc của nàng ta.
"Ta nói lại lần nữa! Xông về phía trước! Cẩn thận ta lại biến ngươi lại thành ảo giác, cả đời cũng không thả ngươi ra nữa!"
Bành Long Đằng đột nhiên đứng yên, nắm chặt tay phải, cùng với tiếng xương gãy vang lên, một cái đầu đang há miệng trong lòng bàn tay nàng ta lập tức bị nàng ta bóp nát, những thứ màu đỏ trắng bị nặn ép ra từ giữa những ngón tay.
Mặc dù có vẻ như nàng ta rất chống cự nhưng trước sự đe dọa của Lý Hỏa Vượng, Bành Long Đằng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Chỉ có cơ thể xác thịt mới có thể hưởng thụ loại giết chóc say mê thỏa thích này, mà muốn có cơ thể xác thịt, hiện tại mình chỉ có thể dựa vào Lý Hỏa Vượng.
Bành Long Đằng cao lớn xách lấy hai người đàn ông cường tráng, giống như một cơn lốc máu, giết ra một con đường máu giữa đám tín đồ Pháp Giáo này một cách dễ dàng như bẻ cành khô.
Có Bành Long Đằng đang chém giết phía trước, Lý Hỏa Vượng thoải mái hơn rất nhiều, thế nhưng vào lúc này, hắn không chút vui mừng, nữ nhân ôm đứa bé đã chết vừa nãy kia cứ lởn vởn trong đầu hắn.
Hắn lại nhìn những tín đồ Pháp Giáo xung quanh, nhìn cơ thể gầy như que củi của bọn họ, còn có chiếc bụng phình tròn của bọn họ.
Mọi thứ màu đỏ trước mắt dần dần trả lại màu sắc vốn có của nó.
Bành Long Đằng một chân giẫm lên, nặn ép ra những thứ trong bụng của một người, trong bụng kia không có thức ăn, tất cả đều là đất đã đông lại thành từng nắm, là đất Quan Âm.
Ăn đất Quan Âm sẽ không sống được lâu, Lý Hỏa Vượng còn nhìn thấy một chiếc đùi gầy gò, bọn họ vẫn ăn cơm thịt.
Lý Hỏa Vượng biết rằng chỉ cần gia nhập Pháp Giáo, những người này nhất định sẽ đốt giết cướp bóc, làm đủ loại tội ác, Vu Nhi Thần mà bọn họ khẩn cầu hiện thế e rằng cũng không tốt đẹp gì, nhưng tất cả những điều này đều là thứ mà những người này có thể lựa chọn sao?
"Thạch Độc gia gia phù hộ!" Một ông lão tóc bạc phơ cầm một cây gậy, vừa la hét vừa không chút chùn bước mà lao về phía Lý Hỏa Vượng.
Thanh kiếm tiền đồng trong tay Lý Tuế bay qua, như một cây roi dài quấn lấy cổ của người kia và giật mạnh, một cái đầu rơi xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận