Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 872: Đăng cơ

"Phụ thân, chúng ta còn đứng bao lâu nữa? Con đói.” Lý Tuế hoàn toàn không có khái niệm mọi thứ phát sinh ở bốn phía, vĩnh viễn chú ý nhu cầu cơ bản nhất của mình.
“Sắp, sắp rồi.”
"Xuất hốt! Phủ phục! Tế địa! Hưng!"
Giọng the thé của các thái giám cất cao, trước sau nối với nhau vang vọng toàn bộ quảng trường.
Các văn võ bá quan ở dưới thiên đàn lại hai tay nâng cốt hốt cùng Cao Trí Kiên quỳ hướng phía bắc.
"Xuất hốt! Phủ phục! Tế xã tắc! Hưng!"
Nhìn Cao Trí Kiên đâu vào đấy làm theo lưu trình dưới sự chỉ dẫn của thái giám, tâm trạng của Lý Hỏa Vượng cực kỳ phức tạp, trong lòng tràn ngập cảm giác khó tả.
Đây là huynh đệ gắn bó sống chết của hắn, đang đăng cơ làm hoàng đế.
Mặc kệ lúc trước như thế nào, sợ rằng hôm nay qua đi, thân phận của hai người sẽ không trở lại như trước kia nữa.
Cơ Lâm bị nơi này biến thành bộ dạng tệ hại kia, không biết sẽ làm Cao Trí Kiên chất phác thay đổi nhiều thế nào, Lý Hỏa Vượng chỉ mong hắn ta có thể giữ vững lòng mình, đừng biến thành loại người mà chính hắn ta chán ghét.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng suy nghĩ những chuyện này thì thấy Cao Trí Kiên ở phương xa với đám thái giám vây quanh đi xuống bệ tế trời.
Lý Hỏa Vượng đi xuống, đến bên cạnh quốc sư đi theo một đường, hỏi:
"Quốc sư đại nhân, sao vậy? Đại điển đăng cơ kết thúc rồi?”
Giọng quốc sư lạnh lùng nói:
"Không nhanh như vậy! Tế thiên tế địa tế xã tắc, cuối cùng còn phải tế bái Thái Miếu.”
“Nhĩ Cửu, lão phu sẽ không so đo chuyện trước kia, nhưng ngươi phải hiểu rằng, chuyện long mạch liên quan gốc của quốc gia, là chuyện quan trọng, nếu xảy ra chuyện gì, miễn là ngươi còn sống dưới vòm trời này thì nó sẽ có hại cho ngươi, không có chỗ tốt."
“À.” Lý Hỏa Vượng gật đầu, đi theo Cao Trí Kiên tới Thái Miếu, khó khăn lắm mới đến điểm mấu chốt này, hắn cần giám sát chặt chẽ.
Tuy nghi thức quan trọng như vậy chắc chắn quốc sư và Giam Thiên Tư đều sẽ phái người theo dõi, nhưng chuyện này liên quan huynh đệ của hắn, trước khi mọi thứ chưa ngã ngũ thì hắn vẫn không tin tưởng những người này.
Lý Hỏa Vượng ẩn thân đi theo đoàn người Cao Trí Kiên, cuối cùng đến trước lối vào hoàng miếu.
Văn võ bá quan cùng các cung nữ đều dừng lại ở bên ngoài, chỉ có một số thái giám già mang theo Cao Trí Kiên đi vào.
Lần này Lý Hỏa Vượng đi vào theo, giống như lần trước, hắn vẫn không bị ngăn cản, nhưng cảm giác có thêm nhiều ánh mắt nhìn mình.
Từ quan tài Cửu Long bay ra một giọng nói mang theo tiếng vọng:
“Nhãi con, ngươi là hoàng đế mới của Đại Lương? Ngươi họ gì?"
"Cao."
"Đáng buồn, đáng buồn, kết quả là Cơ gia chúng ta chung quy là đoạn hậu, ha ha ha ... " Giọng nói của hoàng đế đời trước vừa bi tráng vừa cười mỉa mai.
Từ phản ứng của kẻ này thì chắc đã có người giải thích rồi.
Cao Trí Kiên dưới sự chỉ dẫn của đám thái giám tự tay bày đồ cúng cho long mạch, cắm ba nén nhang, ba quỳ chín lạy.
Khoảnh khắc Cao Trí Kiên dập đầu lần cuối, quốc sư nhanh chóng tiến lên, lấy một quyển ngọc giản màu xanh biếc ra khỏi ngực, đứng trước mặt Cao Trí Kiên, mở ngọc giản hướng quan tài long mạch.
Ngọc giản này vô cùng kỳ lạ, rõ ràng bên ngoài là ngọc thạch, bên trong là tờ giấy mềm mỏng còn hơn đậu hủ ghi chép nội dung.
Những nét chữ linh động cong lên như cái đuôi, lại tựa chân rồng phủ vảy thảnh thơi bơi, cổ văn màu vàng rậm rạp thoắt ẩn thoắt hiện trên trang giấy.
"Phụng, thiên thừa vận! Hoàng đế chiếu viết! Tiên hoàng băng hà, quay về ngũ hành, thừa quyến mệnh của hoàng thiên, liệt thánh chi hồng hưu, phụng di mệnh của hoàng đế Đại Hành, chúc dĩ luân tự, nhập phụng dòng dõi ... ".
Tùy theo Đại Lương quốc sư tuyên đọc nội dung trên ngọc giản, sâu trong quan tài dần tuôn ra từng tiếng rồng ngâm, rồng ngâm hỗn hợp âm thanh của quốc sư dần biến thành tiếng rồng gầm.
Một luồng khí tràng cường đại ập vào mặt, đè ép tất cả những người có mặt đều không thở nổi, chỉ có quỳ sát mặt đất mới có thể dễ chịu một ít.
Khi Lý Hỏa Vượng cắn răng kéo Lý Tuế ra sau lưng mình thì một thứ hắn có thể cảm giác được nhưng không nhìn thấy bỗng lao ra khỏi quan tài, trùm lên người Cao Trí Kiên đang quỳ.
Làn da của Cao Trí Kiên vỡ ra như từng miếng vảy rồng, máu bắn ra thấm ướt áo.
“Chí Kiên! Có sao không?”
Lý Hỏa Vượng vừa nhấc chân phải lên thì hai thái giám già ngực ôm phất trần màu vàng quỳ xuống trước mặt hắn.
"Chân nhân chớ hoảng sợ, bệ hạ đang hứng lấy khí vận của toàn bộ Đại Lương, không thể có bất cứ sai lầm."
Tuy bọn họ quỳ nhưng cảm giác tê dại trên cổ nhắc nhở Lý Hỏa Vượng, nếu hắn tiến lên một bước sẽ phải đầu mình hai nơi.
Vì chỉ là lưu trình bình thường nên Lý Hỏa Vượng cố nén nỗi lo, dắt Lý Tuế đứng một bên.
Thân thể của Cao Trí Kiên dần biến đổi, giống như những hoàng đế trong quan tài, có vuốt rồng, râu rồng, sừng rồng.
Cao Trí Kiên bỗng duỗi mạnh vuốt rồng hướng không trung, trong phút chốc hết thảy đều ngừng lại, áp lực mạnh mẽ kia biến mất không còn dấu vết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận