Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 321: Kết thúc

Bành Long Đằng không có đầu nữa mà vẫn có thể di chuyển, điều này Lý Hỏa Vượng có thế nào cũng không ngờ tới, đối với chuyện này, cậu cũng căn bản không có bất kỳ sự phòng bị nào.
Huống hồ, giờ phút này, toàn thân cậu đã không còn da nữa, đau đến mức ý thức gần như trở nên mơ hồ, động tác cũng trở nên vô cùng chập chạp. Cho dù muốn phản ứng lại cũng không kịp nữa, chỉ có thể giương mắt nhìn cây cự kích đó đâm về phía đầu mình.
“Ta đây là sắp chết rồi sao?” Ý niệm này hiện lên trong đầu Lý Hỏa Vượng, nhưng trong lòng cậu lại không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn mang theo chút giải thoát nhẹ nhõm.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một bóng người mang theo tiếng gầm giận dữ nhảy lên cao, đánh vào vai trái của Bành Long Đằng, khiến thân hình cao lớn mặc áo giáp nặng kia của nàng ta hơi nghiêng lệch đi.
Cây cự kích như một tấm ván cửa, gần như chặt sát xuống bên trái của Lý Hỏa Vượng. Bản thân Lý Hỏa Vượng cũng rất kinh ngạc, vậy mà trong cục diện nhất định phải chết này, mình lại sống sót.
Cậu dùng ánh mắt có chút mơ hồ nhìn qua, phát hiện người đánh vào người của Bành Long Đằng vậy mà lại là Cao Trí Kiên.
Khoảnh khắc tiếp theo, một bóng người màu đỏ lao đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng, cái đầu thú dưới tấm khăn trùm đầu màu đỏ đột nhiên há miệng ra, ngoạm lấy cổ bị cháy sém của Lý Hỏa Vượng, nhanh chóng rời xa Bành Long Đằng bằng tứ chi.
Bị tha đi và kéo lê trên mặt đất như vậy, Lý Hỏa Vượng nhìn những đám mây trắng trên bầu trời và mỉm cười một cách khó hiểu, có người đang liều mạng sống cứu mình, loại cảm giác này thật không tồi.
Lý Hỏa Vượng bị cháy sém được kéo đến một bên, đầu thú dưới chiếc khăn trùm đầu màu đỏ há miệng nhả ra rồi ngay lập tức xoay người lao về phía xa.
Kẻ địch còn có thể di chuyển, Lý Hỏa Vượng không cam tâm chờ đợi như vậy. Cậu ngọ nguậy ngồi dậy và nói với Cẩu Oa đang đến bên cạnh: “Đi, giúp huynh nhặt Đại Thiên Lục về đây.”
Cẩu Oa căng thẳng nuốt nước bọt, hai tay muốn giơ qua để đỡ lấy Lý Hỏa Vượng nhưng lại không biết nên đỡ ở đâu: “Lý sư huynh, Đại Thiên Lục gì chứ? Đại Thiên Lục ở đâu?”
"Ở, ở..." Lý Hỏa Vượng vừa giơ ngón tay tàn tật kia lên chỉ về phía dưới chân Bành Long Đằng thì một bóng người lao ra, nhặt Đại Thiên Lục trên mặt đất lên. Đó là Xuân Tiểu Mãn.
Không đợi cho Lý Hỏa Vượng mở miệng, chiến cục đột nhiên thay đổi, cùng với một tiếng ‘phù’, cơ thể cường tráng kia của Cao Trí Kiên bị treo trên cây trọng kích một cách vô lực.
Thực lực chênh lệch quá lớn rồi, hắn căn bản không phải là đối thủ.
“Mau đưa Đại Thiên Lục cho ta!” Mắt Lý Hỏa Vượng như muốn nổ tung, cậu vừa đi về phía bên kia được hai bước liền lảo đảo ngã xuống đất, thân thể của cậu hiện tại quá yếu.
Lúc này, cậu giống như một người carbon được làm hoàn toàn từ than đen, đi được hai bước sẽ rơi linh kiện xuống đất.
Xuân Tiểu Mãn liếc nhìn Lý Hỏa Vượng vô cùng thảm thương một cái rồi lại nhìn Bành Long Đằng, người đã ném Cao Trí Kiên ra khỏi cây kích.
Tâm đã quyết, răng nghiến chặt, cô ấy trực tiếp trải Đại Thiên Lục ra trên đất, giơ trường kiếm trong tay lên nhắm chuẩn vào cánh tay trái của mình, chém mạnh xuống.
Cánh tay trái đã rời khỏi cơ thể Xuân Tiểu Mãn, nhanh chóng biến thành màu xám đậm, lông trên cánh tay không ngừng trở nên dày và dài hơn, khua lắc vung vẩy, cuối cùng chúng biến thành từng chiếc xúc tu, thuận theo cánh tay quay ngược lại chui vào trong đất.
Ngay khi Bành Long Đằng dùng cả hai tay giơ cự kích lên, chuẩn bị lao về phía Lý Hỏa Vượng, thứ này quay ngược lại chui lên từ trong đất, đâm mạnh vào tấm giáp ngực của Bành Long Đằng, đánh bay thân thể cao lớn của đối phương ra ngoài.
Sắc mạnh này cực lớn, ngay cả cự kích trong tay Bành Long Đằng cũng gần như bị đánh bật ra khỏi tay.
Lúc này, người phụ nữ đội khăn trùm đầu màu đỏ vừa chạy đến, tứ chi mạnh mẽ giẫm xuống đất, trực tiếp bổ nhào vào không trung, ba chiếc đầu lâu sói thối rữa lộ ra đường nét dưới chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, hung dữ cắn vào cây trọng kích trong tay Bành Long Đằng.
Thần điệu và tiếng trống phía xa vừa lúc vang lên.
"Thùng thùng thùng! Ngao ngư nương đất, đất nương trời, một đôi hoàng anh nhìn nó, ngao ngư chớp mắt, đất liền động, ngao như lật mình, đất động trời phản! Thùng thùng thùng!”
Người phụ nữ nhanh chóng lật nhào trên không trung, cả người gần như vặn vẹo đến mức người thường căn bản không thể làm được, nhờ lực vặn này, cự kích trong tay Bành Long Đằng cuối cùng cũng bị cướp xuống.
Bành Long Đằng không đầu, không vũ khí, kết cục đã định sẵn, những xúc tu trên cánh tay bị cắt đứt của Xuân Tiểu Mãn không ngừng khua vẫy, quấn chặt lấy toàn bộ cơ thể nàng ta.
Người phụ nữ trùm chiếc khăn trùm đầu màu đỏ nhổ cây cự kích xuống đất, mang theo ba chiếc đầu thú đi về phía Bành Long Đằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận