Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1574: Ngoại truyện Gia Cát Uyên - Lễ (2)

Ngón trỏ tay phải của hắn ta run rẩy vừa định giơ lên, nhưng bị Lý Cẩm Thư đè xuống. "Đừng chỉ bậy, bất kính lớn với các tiền bối."
Lý Cẩm Thư đè đầu của Gia Cát Uyên xuống, khom người vái mấy cái với tường đầu người này, từ chân tường tiếp tục đi vào trong. "Trước đó ta đã nói với ngươi, bên trong Minh Luân Đường có khá nhiều đệ tử vào triều làm quan, những người này đều là quan chép sử qua nhiều thế hệ trong triều."
"Tiền bối, tại sao đầu của bọn họ đều được đặt ở đây?"
"Không phải chúng ta muốn chặt đầu bọn họ, là hoàng thượng muốn chặt đầu họ."
"Tại sao hoàng thượng nọ lại muốn chặt đầu những người này?"
"Bởi vì nhóm hoàng thượng qua nhiều thế hệ của Đại Tề đều từng làm chuyện hoang đường, bọn họ không muốn bị nhớ kỹ, muốn bịa đặt sách lịch, quan chép sử không đồng ý thì sẽ bị chặt đầu."
"Những tiền bối này đều từng nói một câu, bệ hạ, ngươi có năng lực thì diệt Minh Luân Đường đi, nếu không thì dù có chém bao nhiêu cái đầu, dù cho đi lên bao nhiêu người, tuyệt đối không thể bịa đặt sách sử dù chỉ một chút, đây là chức trách của Minh Luân Đường."
"Sách lịch là quy củ Càn Khôn, nếu quy củ bị rối loạn, những việc mà Vạn Đại Tiên Sư làm đều là uổng phí."
Gia Cát Uyên thoáng chốc sực tỉnh ngộ, cảm giác sợ hãi đối với tường đầu người dần vơi đi, trong lòng không kiềm được nổi lòng tôn kính, ngay cả bước chân cũng không khỏi thả chậm đi một chút.
Thông qua những đầu người này, hắn ta đã hiểu thêm về chức trách của Minh Luân Đường, đồng thời cũng hiểu vì sao ngày xưa phu tử muốn chính mình tới đây chứ không phải đi nơi khác.
"A." Gia Cát Uyên cái hiểu cái không gật đầu, xem ra có một số việc hắn ta còn phải học hỏi rất nhiều.
Tùy theo hai người tiếp tục đi về phía trước, phía sau tường đầu người là từng hàng bài vị, linh bài sơn đen chữ trắng như những mộ bia trang nghiêm thẳng đứng ở phía sau đèn nhang sương khói mờ ảo.
Gia Cát Uyên phát hiện mùi nhang mà mình ngửi được ở bên ngoài khi nãy thì ra là truyền tới từ nơi này.
Trước mặt đủ loại bài vị bày nhiều loại cống phẩm, trông vô cùng long trọng.
Tuy nơi này không có lấy một người, nhưng Gia Cát Uyên cảm giác ở đây giống như chỗ nào cũng có người.
Hắn ta chưa quên mục đích chính mình đi vào đây, lập tức cầm lấy cây nhang ở bên cạnh, thắp lên bằng lửa của nến trắng, sau khi tế bái một vòng bài vị ở xung quanh thì bắt đầu tìm kiếm người bạn đã chết hơn một trăm của phu tử nhà mình.
"Lý sư huynh, bài vị của Vương Trường Tự tiền bối đại khái nằm ở đâu thế?" Ở nơi này, giọng nói của Gia Cát Uyên cũng giảm thấp xuống không ít.
"Đi vào trong tìm đi, ta nhớ hẳn là ở bên trong. Ta cũng không thường xuyên đến đây, lúc lễ tế thanh minh thì đã tới hai lần."
Hai người dọc theo từng hàng bài vị đi vào trong, khi càng vào sâu, linh bài cũng bắt đầu được bày thưa thớt hơn, đồng thời các loại cống phẩm cũng dần trở nên nhiều hơn, không chỉ giới hạn với ba súc sinh là heo dê bò.
Khi nửa nén nhang trôi qua, Lý Cẩm Thư ở bên cạnh Gia Cát Uyên bỗng nhiên mắt sáng lên, bước nhanh về phía bên trái: "Nhìn kìa! Tìm được rồi! Vương Trường Tự!"
Bên trái phòng có một tòa tháp linh bài được nến trắng vây quanh, mỗi một linh bài đều được đặt trong kệ bàn thờ, hai bên tháp linh bài có treo câu đối màu trắng, vế trên: Lễ tuân chiêu mục, vế dưới: Khắc tự nhân luân.
Phong thái vật trang trí và cống phẩm đa dạng ở bốn phía đủ để chứng minh đẳng cấp nơi này cao hơn so với trước rất nhiều, nếu Vương Trường Tự có thể được đặt nơi này, đủ để thấy rõ địa vị của ông ở Minh Luân Đường.
Mà giờ phút này, trên mặt Gia Cát Uyên lại không có chút vui vẻ nào, hắn ta sững sờ ở ngoài hai trượng, nhìn thứ không nhúc nhích trên cống phẩm thứ ba bên trái.
Đó là một cái đầu thú, nói đúng hơn, là một đầu người của tai họa, đầu của Giảo Quát.
Nguyên nhân Gia Cát Uyên có thể rõ ràng như vậy, đơn giản là ngày xưa khi còn ở trong thôn, người bà không ba thì năm ngày đưa thịt cho hắn ta ăn là một con Giảo Quát.
Mặt thú trong quá khứ luôn là hòa ái dễ gần như vậy, nhưng vào lúc này lại vô cùng dữ tợn và đáng sợ.
Gia Cát Uyên vươn tay cầm lấy đầu người của Giảo Quát, khẽ ôm vào ngực mình, nhìn lướt qua những cống phẩm khác trên bàn thờ.
Rất nhanh hắn ta liền nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc khác ở trong thôn, tại đây, những gương mặt thân quen này chẳng những không hề khiến hắn ta cảm thấy chút thân thiết nào, ngược lại cảm giác toàn thân nổi da gà.
"Gia Cát tiểu đệ, ngươi ngẩn ra làm gì đấy? Nhanh nào, nơi này không thích hợp ở lâu." Lý Cẩm Thư hét lớn với Gia Cát Uyên từ nơi xa.
Gia Cát Uyên biểu cảm dần trở nên vô cùng phức tạp đi qua: "Lý sư huynh, ta biết tai họa và người không thể cùng tồn tại, nhưng tại sao muốn trưng những cái đầu này? Trưng mấy thứ này có công dụng đặc biệt gì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận