Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 453: Về nhà

"Cẩu Oa, đặt hộp cơm xuống đi, gọi Cao Trí Kiên tới, chúng ta cùng ăn, ăn xong thì đi."
"Đi đâu vậy?"
"Về nhà!"
Vài ngày sau, Lý Hỏa Vượng, Cẩu Oa, Cao Trí Kiên, Bạch Linh Miểu ngồi trên xe ngựa, theo bánh xe xóc nảy mà đung đưa trái phải.
Bạch Linh Miểu vén mành, nhiệt tình nói với người đánh xe: "Vị A Đại này, cám ơn ngài đã để bọn ta đi nhờ một đoạn đường, nếu phải dùng chân đi bộ thì bọn ta phải đi rất nhiều ngày."
Lão đánh xe không còn mấy cái răng cười ha ha đáp: "Không có gì, cùng đường cả mà, có điều cô bé à, nhà của ngươi cũng hẻo lánh quá, nếu không phải ngươi nói cho ta biết, ta thật sự không biết ở dưới chân núi có một thôn."
Nghe vậy Cẩu Oa liền không vui: "Hẻo lánh gì chứ? Trước đó chúng ta đã nói rõ giá tiền rồi! Sao hả? Ngươi tính tăng giá à?"
Xuân Tiểu Mãn ngồi đối diện Cẩu Oa liếc nhìn cậu ấy: "Câm miệng đi! Sao ngươi lảm nhảm nhiều vậy, không nói lời nào thì không ai coi ngươi là kẻ câm điếc đâu!"
Mà Cao Trí Kiên ở bên cạnh rụt người lại, lắp bắp lên tiếng khuyên can.
Lý Hỏa Vượng ngồi ở trong cùng lặng lẽ nhìn xe ngựa náo nhiệt, so với trước kia, không khí hiện giờ rõ ràng thoải mái hơn nhiều.
Từ khi mình xuyên đến nơi này thì rất hiếm khi nhìn thấy.
Một đôi tay mềm mại ôm lấy tay Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu nhịn không được lộ ra nụ cười trên gương mặt, hỏi Lý Hỏa Vượng: "Lý sư huynh, huynh đang nghĩ gì vậy?"
Chỉ còn một chốc nữa là sẽ tới nhà, cả người Bạch Linh Miểu đều lộ ra sự vui thích.
"Đang nghĩ ... Ngưu Tâm Sơn là nơi thế nào, không biết kế tiếp chúng ta có ở quen hay không, muội cũng biết con người huynh rất khó ở chung mà."
Lý Hỏa Vượng đưa tay cuộn màn cửa sổ bằng trúc, nhìn màu xanh tươi mát xum xuê ở bên ngoài, cánh rừng nơi này rất rậm rạp.
"Nhất định sẽ quen mà! Trong thôn của bọn muội đều là người tốt! Nói về gia gia của muội đi, ông trồng thiêu qua, nếu có ai đi ngang qua mà khát nước thì cứ tùy tiện ăn mà không cần tốn tiền, huynh tốt như vậy, nhất định sẽ rất hợp với ông."
"Còn phụ mẫu của muội nữa, nếu người trong thôn gặp phiền phức gì thì bọn họ sẽ lập tức ra tiền ra sức hỗ trợ, hơn nữa người trong thôn chung sống lâu như vậy mà chưa cãi nhau lần nào!"
"À đúng rồi, còn có nhóm đồng lứa đệ đệ của muội nữa, huynh yên tâm, bọn nó không dám làm càn đâu, nếu chúng dám làm khó dễ huynh thì huynh cứ nói với muội, muội sẽ xử đẹp chúng!"
Bạch Linh Miểu háo hức huơ bàn tay trắng nõn của mình trên không trung.
Nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu này của cô ấy, Lý Hỏa Vượng hiểu ý mỉm cười, thoạt nhìn ở trước mặt mình và trước mặt người nhà, cô ấy là hai gương mặt hoàn toàn khác biệt.
Lý Hỏa Vượng ôm vai Bạch Linh Miểu khẽ lắc đầu: "Huynh không lo lắng, bọn họ có thể nuôi dưỡng được muội như thế này thì khẳng định cũng không kém, à đúng rồi Miểu Miểu, huynh nhớ trước kia muội đeo vòng tay vàng, nhà muội hẳn là rất giàu đúng không?"
Bạch Linh Miểu cười dè dặt: "Cũng không giàu có gì, chỉ khá giả hơn nhà bình thường một chút mà thôi."
Lý Hỏa Vượng cười ha ha, nhà gái có tiền, sau này mình còn muốn ở lại nhà gái, mình thật sự trở thành người ở rể luôn rồi.
"Ở rể thì ở rể vậy, mặc kệ nơi đó ra sao, dù sao thì phiêu bạt lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng có nơi để bám rễ rồi." Lý Hỏa Vượng nghĩ thầm trong lòng.
Đột nhiên Bạch Linh Miểu hưng phấn, đầu ngón tay trắng như hành tây chỉ ra ngoài cửa sổ: "Mọi người mau nhìn kìa! Đó chính là Ngưu Tâm Sơn!"
Lý Hỏa Vượng híp mắt, tập trung nhìn ngọn núi bị màu xanh lá bao trùm này: "Rất lớn, nhưng có điểm nào giống tim trâu?"
Vấn đề nhàm chán này bị Lý Hỏa Vượng vất ra sau đầu, cậu bắt đầu lo lắng cho nhóm người Lữ Gia Ban.
"Bọn họ đi trước, theo lý thì hiện giờ đã tới chân Ngưu Tâm Sơn rồi, nhưng ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì."
Mang theo phần lo lắng này, Lý Hỏa Vượng chậm rãi tiến tới gần Ngưu Tâm Sơn.
Có điều thời gian lo lắng không kéo dài, khi thấy Dương Tiểu Hài đi chân trần dẫn theo một nữ nhân mặt tròn đứng trong ruộng nước mò cá chạch thì mọi lo lắng đều tan thành mây khói.
"Lý sư huynh trở lại rồi! Lý sư huynh trở lại rồi!"
Theo tiếng hét to hưng phấn của Dương Tiểu Hài, những người khác từ trong thôn xóm mái ngói trùng điệp chạy ra.
Người thứ nhất bước ra là Lữ Trạng Nguyên đã hơn nửa tháng không gặp, ông kích động nắm lấy hai tay Lý Hỏa Vượng.
"Tiểu Đạo Gia, ngài đã trở lại rồi, làm ta chờ đợi mòn mỏi."
"Lữ bầu gánh cực khổ rồi, dọc theo đường đi không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Không có không có, trước đó có bao nhiêu người thì bây giờ có đủ bấy nhiêu! Không thiếu người nào cả!"
Sau đó ông không ngừng hỏi han về một con mắt bị thiếu của Lý Hỏa Vượng, hai bên rất thân thiết.
"Đi thôi, đừng đứng ở đây, có gì vào trong rồi nói." Lý Hỏa Vượng vừa định nhấc chân đi vào trong thì bị Lữ Trạng Nguyên cản lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận