Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 634: Một loại khả năng khác

“Đầu của ta đâu?”
Câu hỏi này bỗng nhảy ra từ trong lòng của Lý Hỏa Vượng.
“Đầu của ta đâu?”
Nghe nghi vấn của Lý Hỏa Vượng, Lý Tuế còn tưởng đâu là hắn hỏi nó, vội trả lời: "Phụ thân, ta biết này! Lúc ở trong thành bị rơi xuống đất, chúng ta có quay về nhặt không?”
Lời của Lý Tuế như rút đi chút sức lực cuối cùng của Lý Hỏa Vượng, thân thể của hắn mềm nhũn ngã xuống đất.
"Phụ thân? Phụ thân sao vậy?” Lý Tuế lo lắng dùng xúc tu đẩy nhẹ xác chết của Lý Hỏa Vượng, nhưng không được phản ứng gì, nó không hiểu tại sao phụ thân của mình không nhúc nhích.
Là bởi vì không có đầu sao? Nhưng lúc nãy phụ thân cũng không có đầu, còn chạy xa như vậy, chắc không phải do thiếu đầu.
Ngay lúc này, Lý Tuế chợt phát hiện món đồ chơi nhỏ mà phụ thân tặng cho mình có động tĩnh.
Lý Tuế dùng xúc tu lấy da người tí hon ra, thứ kia đón gió biến lớn, rất nhanh cao cỡ một người, khuôn mặt của Lý Hỏa Vượng, nhưng thân thể xẹp lép, chỉ có một lớp da mỏng.
Lý Hỏa Vượng xẹp lép nhẹ hẫng bản năng ngã xuống đất, miệng hút cái bóng bên cạnh xác chết của mình.
Tùy theo cái bóng bị Lý Hỏa Vượng hút vào bụng, túi da nhanh chóng phồng lên như được bơm hơi, không lâu sau, Lý Hỏa Vượng toàn thân trần trụi có một cái đầu xuất hiện cạnh xác của mình.
Nhìn xác chết không đầu dưới đất, Lý Hỏa Vượng chết rồi chạy trốn lòng còn lo sợ thở hổn hển.
Lúc hắn bị rơi đầu thì mắt mù, hoàn toàn không thấy là ai lấy đầu của mình, tám chín phần mười là Giam Thừa chết rồi sống lại.
Giam Thiên Tư quả nhiên còn có hậu chiêu, nếu không phải chính mình có pháp khí đề phòng thì đã toi đời tại đây.
"Lần sau đối diện Giam Thiên Tư, nhất định phải hết sức cẩn thận, thủ đoạn của bọn họ quá mức kỳ dị nguy hiểm, nếu sơ ý dễ dàng bị bọn họ làm chết."
Trong lúc Lý Hỏa Vượng suy nghĩ những chuyện này thì mọi thứ xung quanh run lên, hắn đoán là người của Giam Thiên Tư mai phục mình, mọi thứ bỗng chuyển thành sắc trắng.
Lý Hỏa Vượng mặc áo tự trói yên lặng nằm trên giường bệnh, sững sờ nhìn đèn tiết kiệm năng lượng màu trắng không phát sáng trên đỉnh đầu:
"Lại trở về ... ".
Lý Hỏa Vượng chậm chạp phản ứng lại, hắn mượn da hoàn hồn sống lại, nhưng Lý Tuế còn ở trong bụng của thân thể cũ, không có nó áp chế ảo giác, thế giới giả dối này tất nhiên lại xuất hiện.
"Lý Tuế, Lý Tuế.” Lý Hỏa Vượng bị bịt miệng ú ớ kêu lên: “Mau, chui vào bụng của ta, giúp ta trở lại."
Lý Hỏa Vượng nói xong, ngửa đầu há cái miệng bị vải bịt chặt đến mức to nhất.
Camera treo góc trên bên trái phòng lóe tia sáng đỏ lập tức chuyển động, chĩa hướng Lý Hỏa Vượng bị trói trên giường.
Không biết là do bị bịt miệng nói chuyện không rõ hay sao, Lý Tuế không mang Lý Hỏa Vượng quay về hiện thực.
"Lý Tuế! Đừng lề mề, nhanh lên!”
Lý Hỏa Vượng thấy không có phản ứng gì thì thoáng chốc sốt ruột.
Nên biết bây giờ trong bụng của hắn chẳng những không có Lý Tuế, cũng không có con thoi màu đen, lúc này tùy tiện bị ai nhìn thì thân phận Tâm Tố sẽ bị lộ ngày.
Cạch!
Cửa phòng bệnh bị người đẩy ra.
Khi Tôn Hiểu Cầm cầm hộp cơm đi vào, nhìn thấy Lý Hỏa Vượng nhìn mình chằm chằm thì bà kích động ướt khóe mắt.
Tôn Hiểu Cầm xông lên nâng đầu của Lý Hỏa Vượng, không ngừng ngắm nghía:
“Con trai, con trai, con tỉnh táo lại rồi sao? Con rốt cuộc đã tỉnh táo lại đúng không?”
Khi Tôn Hiểu Cầm cởi dây vải bịt miệng Lý Hỏa Vượng xuống, hắn định giả ngây giả dại lừa dối bà, nhưng nhìn khuôn mặt tràn đầy lo lắng này thì hắn không nói nên lời.
“Không sao, không sao rồi con, biết nhìn người là được, đại biểu tình hình bệnh của con đang dần chuyển biến tốt đẹp, một ngày nào đó sẽ khá hơn, ăn cơm nào, ăn cơm trước."
Tôn Hiểu Cầm lau nước mắt cầm hộp cơm rơi dưới đất lên, ôm vào ngực mình.
Hộp cơm bốn tầng bị mở ra từng ngăn, một món mặn, một món chay, một canh, một cơm.
Tôn Hiểu Cầm cầm muỗng nhựa tay ngắn, múc nửa muỗng cơm trắng ngâm trong canh trứng, lại xắn một miếng thịt ba chỉ dựa vào miệng của Lý Hỏa Vượng.
Nhìn thứ không biết ở trong hiện thực là cái gì, Lý Hỏa Vượng mở miệng cho thìa đút vào miệng của mình.
“Ngoan, con trai của mẹ ngoan nhất, mẹ biết mỗi đến lúc này con sẽ há mồm ăn cơm, so với bệnh nhân của giường khác thì con trai của mẹ dễ chăm sóc nhiều."
Lý Hỏa Vượng nuốt thứ trong miệng xuống, mở miệng hỏi:
“Mẹ, sao mẹ vào đây?”
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng rốt cuộc có phản ứng, Tôn Hiểu Cầm lập tức cắn chặt môi dưới, nhưng sợ dọa con trai, cố chịu đựng kích động nói: "Nơi này nói là bệnh viện nhưng thật ra là ngục giam, thức ăn rất kham khổ, mẹ sợ con ăn không ngon nên lại đây chăm sóc bệnh.”
“Vốn ... vốn theo quy định là không cho phép, nhưng ngục trưởng rất dễ nói chuyện, mẹ nói con trai ở bên cạnh mẹ là ngoan nhất, ông ấy lập tức đồng ý, trên đời này còn nhiều người tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận