Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 783: Chuyện vặt vãnh

Thân thể cao lớn mặc áo giáp của Bành Long Đằng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Đổng Trọng Thọ, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, hai tay mang giáp sắt của nàng ta đã trực tiếp đưa thẳng vào trong miệng ông ta.
Tay trái nắm chặt hàm trên, tay phải nắm chặt hàm dưới, hai tay phát lực thô bạo xé một cái, thân thể mỏng manh của Đổng Trọng Thọ bị xé làm hai mảnh như một tờ giấy mỏng.
Máu đỏ và các loại cơ quan nội tạng tung bay trong không trung, ngay cả trái tim bị ném lên cao kia lúc này vẫn đang còn đập, như thể vào thời khắc này, Đổng Trọng Thọ bị xé làm hai nửa kia vẫn còn sống.
Bành Long Đằng không đầu ngửa ra sau, dùng bộ giáp nặng trên người mình đón lấy những thứ từ trên trời rơi xuống.
Xương hàm dưới dính da bị nàng ta bóp trong tay, cùng với việc hai bàn tay rộng lớn kia từ từ bóp chặt và bắt đầu nghiền nhuyễn, cuối cùng biến nó thành tro cốt ở trong tay nàng ta.
Cơ thể của Bành Long Đằng run lên một cách khó có thể kiểm soát được, giết chóc, nàng ta quá ham muốn giết chóc, nàng ta khao khát rằng những người sống bị mình giết chết từng người một.
Có trời mới biết nàng ta đã nghĩ về khoảnh khắc này bao lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng coi như là qua được cơn nghiện.
“Bịch!” Chiếc chùy sao băng mang theo gai nhọn đánh mạnh vào bộ giáp của Bành Long Đằng, phát ra âm thanh khó chịu, thay vì tức giận, Bành Long Đằng lại vui mừng khôn xiết, hưng phấn lao về phía những người đang giết về phía mình.
Những người này có vẻ như là gia thần của nhà họ Đổng đang báo thù cho chủ, nhưng vào lúc này trong mắt Bành Long Đằng, bọn họ chỉ là đạo cụ để tận tưởng việc giết chóc.
Kết cục dường như đã được định sẵn, một binh gia không có điểm chết gần như là không thể bị đánh bại.
Ban đầu, những người khác dường như còn muốn phái gia thần của mình đi giúp đỡ, nhưng khi Lý Hỏa Vượng gia nhập vào cuộc chiến, sau khi ý thức được thực lực của mình, tất cả mọi người lập tức không có động tĩnh gì.
Sau một nén nhang, ngoại trừ dưới đất có thêm một số bộ thi thể, cả viện tử huyên náo lại trở nên yên tĩnh.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi đi đến trước mặt cái bóng cao lớn Bành Long Đằng, nhìn tất cả mọi người bên dưới, những người gọi là nhánh chính của Cơ Lâm.
Lúc này bọn họ đều ở phía sau tầng tầng lớp lớp bảo vệ của hộ vệ mình, tất cả đều mang theo vẻ kinh sợ ngờ vực mà nhìn đạo nhân áo bào đỏ trước mặt, không ít người trong số họ đã tụ tập lại một chỗ, còn có một số người không biết đã rời đi từ lúc nào.
“Trước khi đến, có người muốn giết ta, vì vậy ta dùng một số thủ đoạn nhỏ tra hỏi được một số tin tức từ miệng bọn họ.” Lý Hỏa Vượng vừa nói vừa đưa tay vỗ vỗ vào túi dựng dụng cụ tra tấn của mình.
"Kết quả, các ngươi đoán xem ta đã nghe ngóng được chuyện gì? Ta đã nghe ngóng được, trong thời gian dài như vậy, vậy mà người chết toàn bộ đều là tiểu tốt, chín người tranh giành ghế rồng không ai chết cả, ta phát hiện cho dù là các ngươi hay là bọn họ cũng đều nghĩ lầm rồi, hơn nữa đều lầm đến tai hại.”
"Lần này không phải là một sự thay đổi chính cục bình thường, thu lại cái trò trước đây của các ngươi đi, ở đây không cần trao đổi chính trị gì hết, cũng không có lôi kéo lợi ích gì cả, cũng không cần Tung Hoành gì, việc cần chính là giết người, việc cần chính là luyện cổ. Ngoại trừ người ngồi trên hoàng vị kia, những người khác đều phải chết, một người cũng không giữ lại.”
Còn có một câu nói, Lý Hỏa Vương kìm nén trong lòng không nói, đây chính là thiết luật mà tiên hoàng định sẵn trong Hoàng Miếu, không có chỗ cho bất kỳ sửa đổi nào.
"Cho nên khi có người uy hiếp đến tính mạng của bệ hạ, ngươi nghĩ bệ hạ muốn bảo chúng ta làm thế nào? Tuyệt đối không phải là nghĩ xem đồng minh của ngài ấy là ai, cũng không phải là có quan hệ hay không có quan hệ gì, mục đích của chúng ta chính là giết sạch bọn họ.”
Lý Hỏa Vượng nhấc một chân lên rồi giẫm mạnh xuống, trực tiếp giẫm nát nửa cái đầu cạnh chân thành bốn năm mảnh.
Sau khoảng thời gian một chén trà kìm nén ngắn ngủi, vị Tung Hoàng Gia không râu kia đứng dậy với khuôn mặt tái nhợt, ngón tay run rẩy chỉ về phía Lý Hỏa Vượng.
"Sư huynh ta đã lập công lao hiển hách cho bệ hạ, là trọng thần không thể thiếu bên cạnh bệ hạ, vậy mà ngươi dám giết ông ấy, bệ hạ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
"Không, bệ hạ sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà gây phiên phức cho ta, bởi vì điều bệ hạ muốn là người giúp ngài ấy dọn sạch chướng ngại, giúp ngài ấy đăng cơ, nếu sư huynh ông không giải quyết được đối thủ nào thì đối với bệ hạ mà nói, ông ta không có giá trị gì.”
Bành Long Đằng, người đứng sau Lý Hỏa Vượng, đã tan biến mất không biết từ lúc nào, hắn nhấc chân đi về phía chỗ ngồi của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận