Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1264: Phiền toái (1)

Một ít hòa thượng ở bên cạnh thủ pháp thành thạo đang chuẩn bị lột da lọc xương, xử lý qua nước, rồi cho vào nồi to đang bốc khói.
“Ngươi còn ăn cái này?”
Thiền Độ nhanh chóng buông bát xuống: “Rượu thịt xuyên qua dạ, Phật Tổ giữ trong lòng, Phật Tổ lão nhân gia ngài sẽ không trách tội.”
“Ta là nói nếu hiện tại có lương thực rồi, ngươi còn ăn cái này?” Lý Hỏa Vượng nhíu mày mà nhìn thi thể quay cuồng trong nồi.
“Lương thực luôn không đủ, ta không vào địa ngục thì ai vào, lương thực vẫn là để cho bá tánh ăn đi, bần tăng ăn cái này là đủ rồi, không sao, bần tăng cũng thích ăn gạo thịt.” Nói xong, Thiền Độ lại gắp một miếng lên nhét vào trong miệng của chính mình, hài lòng nhai.
“Lần này ta mang theo hạt giống lại đây, nhanh chóng để người gieo trồng đi, để người của ngươi bảo vệ tốt, đừng để cho người đói điên rồi ăn cả mầm.”
Dựa vào chính bản thân như vậy giống như muối bỏ biển, chắc chắn là không được, lương thực của Đại Lương tóm lại cũng có hạn, muốn phá cục, tóm lại phải là người Đại Tề tự mình bắt đầu tự cứu.
“A di đà phật, đa tạ thí chủ, bên cạnh U Đô có một mảnh ruộng lớn, một năm có thể trồng trọt và thu hoạch ba lần, hiện tại ta sẽ cho người đi trồng."
Nói xong lời này, Thiền Độ ngừng lại một chút, lại một lần nữa mở miệng nói: “Thí chủ, so với hạt giống, có không bằng đưa một ít heo con lại đây?”
“Dù sao thì máu thịt này mới là thứ ta am hiểu, có thể khiến heo lớn nhanh hơn mau xuất chuồng.”
“Người cũng không có cái ăn, nuôi heo thế nào?”
“Heo có thể ăn phân, heo cũng có thể ăn người chết, vì sao nuôi không được?” Thiền Độ nói rất thản nhiên.
Phương trượng Chính Đức Tự nói những lời này làm Lý Hỏa Vượng nhớ tới một số chuyện đã từng xảy ra.
Đối với lời này, Lý Hỏa Vượng không có phản bác cái gì, hắn mở miệng nói: “Đại Tề nhiều người như vậy, vẫn không có người làm hoa màu trong đất phát triển nhanh hơn chút sao?”
“Có, chúng ta thường gọi những người như vậy là nông gia nhân.”
“Chết tiệt, ta nói không phải cái này! Ta nói chính là Thần Thông! Thần Thông!”
Sau khi Lý Hỏa Vượng cắn móng tay cái, đi qua đi lại nhà bếp một hồi, sau đó đột nhiên đứng yên: “Cho dù là tàn dư của Giam Thiên Tư còn sót lại, hay là người môn phái khác, thông báo cho bọn họ, để cho tất cả bọn họ tập hợp lại đây, nghĩ cách vì Đại Tề!”
“Cần cố hết sức vận dụng hết thảy lực lượng có thể vận dụng, một người như ta dù may mắn thế nào, cũng chỉ có thể cứu được những người ở gần U Đô, những người Đại Tề khác vẫn chết đói như cũ.”
“A di đà phật, thí chủ không cần quá lo lắng, trời cao có đức hiếu sinh, người Đại Tề ở chỗ khác sẽ không đói chết hết, những người còn sống sau đó có thể ăn những túi da thối trước đó, chắc hẳn là có thể chống chịu được một chút thời gian.”
“Mẹ nó đây không phải cái chuyện tốt gì! Quên đi! Trước tiên ta đi bắt mấy con heo.” Lý Hỏa Vượng lại một lần nữa móc Tích Cốt Kiếm ra, dùng sức chém một phát vào vách tường nhà bếp.
Sau khi Lý Hỏa Vượng một lần nữa trở lại Đại Lương, không rảnh lo chuyện khác, ngựa không dừng vó mà chạy về phía chợ phía tây Thượng Kinh.
“Lý huynh! Lý huynh!” Một giọng nói hơi quen thuộc gọi hắn lại.
Lý Hỏa Vượng xoay đầu lại, đợi khi nhìn thấy chiếc mặt nạ gỗ trên mặt người đến, sau khi suy nghĩ một lúc mới nhớ tới, tên này là Liễu Tông Nguyên của Nguyệt Lượng Môn.
Lúc trước khi mình lẻn vào Giam Thiên Tư, đã từng cùng tiểu tử này trải qua một ít chuyện tồi tệ.
Tin tức Liễu Tông Nguyên nhanh chóng đã biết rõ thân phận hiện tại Lý Hỏa Vượng khác trước, thái độ biểu hiện ra ngoài so với lúc trước khiêm tốn hơn nhiều.
Hắn ta đang nói gì đó, nhưng tiếng hò hét của các tín đồ Bạch Liên tụ tập xung quanh vang lên đã át đi giọng nói của hắn ta, làm Lý Hỏa Vượng hoàn toàn nghe không rõ.
Hai người đi xa hơn một chút, Liễu Tông Nguyên lập tức oán giận nói: “Bạch Liên tà giáo lúc trước hiện giờ thế mà dám công khai nghênh ngang xâm chiếm, xem ngươi muốn lý luận thế nào?”
“Bọn họ làm trò gì?” Lý Hỏa Vượng nhìn những người ở nơi xa đó.
“Ta nghe được, bọn họ ở cầu xin Vô Sinh Lão Mẫu giáng xuống quê nhà trống không đã tan biến, cứu vớt vạn dân.”
Trước đó Lý Hỏa Vượng nghe Miểu Miểu nói, muốn khẩn cầu Vô Sinh Lão Mẫu buông Thiên Đạo tử vong đang tan biến xuống, nhưng mà hiện tại xem ra mọi chuyện có vẻ không dễ dàng như vậy.
Lý Hỏa Vượng chuyển ánh mắt về phía trước mắt Liễu Tông Nguyên: “Đúng rồi, ngươi vừa muốn nói cái gì?”
“A, vừa rồi ta muốn nói là, Lý huynh, hai người chúng ta lâu rồi không gặp thật là nhớ, hôm nay tiểu đệ chủ trì được chứ? Ôn chuyện với Lý huynh.”
Nghe được hóa ra là chuyện vô nghĩa, Lý Hỏa Vượng lập tức mất đi hứng thú: “Lần sau đi, hiện tại không rảnh đâu.”
“A? Lý huynh phiền cái gì vậy? Nói tiểu đệ nghe một chút với? Có lẽ tiểu đệ có thể giúp đỡ một ít.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận