Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 565: Song hỷ lâm môn (2)

Chờ bọn họ đều đi hết, Lữ Trạng Nguyên nhảy xuống ghế thái sư, buông xuống ngụy trang, vui vẻ giống như con khỉ nhổ lông vậy.
Cẩu Oa ở một bên cắn hạt dưa trêu chọc nói:
“Lữ bầu gánh, Lữ Gia Ban của ngươi càng làm càng náo nhiệt, không chừng ngày mai đi Ngân Lăng Thành mua một nhà hát kịch!”
Lời này đầy mùi trêu chọc nhưng gãi đúng chỗ ngứa của Lữ bầu gánh, nụ cười trên mặt xếp thành một đóa hoa: "Ha ha ha, mượn lời may mắn của ngươi!”
Triệu Ngũ chống gậy có chút nghi hoặc hỏi:
“Lữ bầu gánh, ngươi tìm những người này ở đâu ra vậy? Phụ mẫu của họ chịu cho con của mình đi theo ngươi hát kịch à?”
Thông thường nhà nào có một mẫu đất nhỏ cũng sẽ không nỡ đưa con của mình đi hát kịch, nói ra mất mặt.
"Ha ha, có bỏ được hay không thì đầu tiên là phải có thứ đó đã.” Lữ Trạng Nguyên đắc ý rút tẩu thuốc cắm xéo sau lưng ra, bập điếu thuốc hút một hơi.
“Tất cả đều là ăn mày mà lão hán gặp lúc đi hát, nghe nói có chỗ ăn chỗ ở thì ai mà từ chối? Ài, các ngươi nói xem sao mà ngộ quá, Đại Lương Quốc giàu có như vậy mà còn có ăn xin.”
“Có gì đâu mà kỳ, nơi nào mà không có vài người xui xẻo? Nhưng ở đây có nhiều ruộng như vậy, có thể làm địa chủ, ngươi còn tiếp tục hát kịch sao?”
Lữ Trạng Nguyên nhớ đồng ruộng ở bốn phía Ngưu Tâm Thôn, lòng nôn nao, nhưng cuối cùng gật đầu nói:
“Ài, ruộng và hát kịch là hai con đường khác nhau.”
Xét cho cùng thì Lữ Trạng Nguyên không yên lòng, dù sao những đồng ruộng này không thuộc về ông, không có ông chủ Lý Hỏa Vượng ở, lỡ hôm nào đó bọn họ đuổi ông đi thì ông cũng chẳng làm được gì.
Nhưng nếu xây nhà hát kịch, một cục gạch, một miếng ngói đều là ông kiếm được, tự mình kiếm, ở trong đó cũng yên lòng.
Thật ra Lữ Trạng Nguyên muốn tìm Bạch cô nương tâm sự chuyện này, nhưng Bạch gia xảy ra chuyện, mãi không tìm được thời gian.
Vốn muốn đợi Bạch cô nương khá hơn một chút, rồi ông phái con dâu hỏi dò, nào ngờ Bạch cô nương giống như Tiểu Đạo Gia, không biết chạy đi đâu rồi.
"Cẩu Oa, Bạch cô nương rốt cuộc đi đâu? Lúc nào trở về hả? Có tin chính xác không?"
Lữ Trạng Nguyên hỏi thăm cái tên mặt mày lấm lét kia, nơi này dù sao là Bạch Gia Thôn, thuộc sở hữu của cô, cô không ở đây, đất ruộng mướn bao nhiêu điền hộ, trồng lương thực gì đều không biết hỏi ai.
Mấy người kia giống như Thần Tiên chỉ uống sương sớm là sống được, chẳng dính khói lửa trần gian, nhưng ít nhất cũng nên cho lão hán khói lửa rồi muốn đi đâu thì đi!
Nghe thấy đối phương hỏi thăm, Cẩu Oa hớn hở nói:
“À, phải rồi, vợ của ta có bầu, ta sắp làm phụ thân, làm việc còn hơi sớm, ít nhất chờ qua Thanh Minh năm sau đã.”
Mặt Lữ Trạng Nguyên nhăn nhúm lại, khinh thường nhìn Cẩu Oa, ghét bỏ thầm nghĩ:
“Ta có hỏi ngươi chuyện này sao? Ngươi thành thật nói là được, khoe khoang cái gì, ngươi làm phụ thân, ta thì làm gia gai lâu rồi đây!”
“Còn Xuân cô nương đâu? Gần đây cũng không thấy bóng người?"
Cẩu Oa cầm một quả hạt dưa mặn bỏ vào miệng, vừa dùng răng tách vỏ hạt ra vừa trả lời:
“Sao ta biết, nàng ấy không phải vợ của ta, hơn nữa xấu tính như vậy, sao ta quản nổi.”
Nghe lời này, Lữ Trạng Nguyên dường như cũng nghe ra đối phương đề phòng mình, cười xòa rời đi.
Cẩu Oa phun vỏ hạt dưa ra, đắc ý đi ra đại đường Bạch gia, hắn ta còn phân rõ được người mình hay người ngoài.
Thứ mình tìm được trong đường hầm Bạch gia chỉ có thể nói cho sư huynh đệ chung hoạn nạn, không thể nào nói cho Lữ Gia Ban.
Cẩu Oa đi dạo lung tung trong Bạch Gia Thôn hơi lạnh, sau đó đến trước cửa sân tường cao lớn ở đầu thôn phía đông, cầm then cửa đầu hổ gõ rầm rầm:
"Sỏa Tử, mở cửa, ban ngày ban mặt mà khóa cửa làm gì!”
Nghe tiếng Cẩu Oa kêu gọi, cửa két một tiếng mở ra.
Cao Trí Kiên trần trụi nửa người trên cau mày nhìn hắn ta, trời lạnh lẽo, mồ hôi bốc hơi chảy xuống từ làn da.
“Nghe thấy không? Hôm nay Dương Tiểu Hài và vợ cả của hắn đang hấp bánh bao, nhân thịt heo hành tây!”
Nhìn bộ dạng đê tiện của Cẩu Oa, Cao Trí Kiên đóng sầm cánh cửa.
Cách cánh cửa, Cao Trí Kiên nghe tiếng la lối của Cẩu Oa xa dần:
“Ài, chán chết, Lữ Tú Tài vui hơn, không biết tiểu tử này đi đâu, lâu như vậy không thấy, thật sự hơi nhớ hắn.”
Chờ đến khi hoàn toàn không nghe thấy âm thanh, Cao Trí Kiên mới xoay người lại, hai tay vững vàng ôm lấy thân cây kích nặng trĩu, gầm lên một tiếng, nhấc mạnh lên.
Cây kích to này là chuyên dụng của Bành Long Đằng, rơi vào tay Cao Trí Kiên thì thật không phối hợp chút nào, giống như con nít cưỡi ngựa to.
Cao Trí Kiên lảo đảo vung mạnh mấy cái, cùng với mặt đất rung mạnh, kích to đập nền đá vỡ vụn.
Cao Trí Kiên thở hổn hển cúi đầu nhìn bàn tay run bần bật của mình, gân xanh đứt chảy ra chút máu.
Cao Trí Kiên đi đến nhà trên, hai tay cầm một cuốn sách quay trở lại, đó là sách binh pháp tìm thấy trên người Bành Long Đằng đã chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận