Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 191: Sô cô la

“Na Na, cha của cô nói đúng, sau này cô đừng đến nữa, ta sợ không kiềm được ... ".
Còn lại nửa câu bị Lý Hỏa Vượng chôn trong lòng:
“Ta sợ không kiềm được xem bên này là sự thật.”
Dương Na không dám tin vào lỗ tai của mình, cô như bị sét đánh trúng đầu, lại như bị người tưới thau nước lạnh từ chân xuống đầu, sững sờ tại chỗ.
Dương Na chưa bao giờ ngờ rằng, Lý Hỏa Vượng khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, vừa mở miệng đã nói lời này.
Giây sau Dương Na tỉnh táo lại, nâng lên túi xách nhỏ đựng di động đánh Lý Hỏa Vượng, vừa khóc vừa hét:
“Cậu nói lời này có suy xét đến cảm thụ của mình không? Tại sao ngay cả cậu cũng nói như vậy!"
“Cha mẹ khuyên mình buông bỏ! Em trai khuyên mình buông bỏ! Bạn thân khuyên mình buông bỏ! Bây giờ đến cậu cũng nói như vậy! Mình kiên trì mệt rồi, vì sao cậu còn đẩy thêm hả? Cậu từng nói thích mình! Mình không muốn buông bỏ!"
Cảm thụ được sức mạnh túi xách đập vào mặt, nghe tiếng hét đau thương của Dương Na, Lý Hỏa Vượng như có cùng cảm xúc với cô.
Lý Hỏa Vượng cùng chung thống khổ vươn hai tay ra ôm chặt thiếu nữ trước mắt.
“Na Na! Đừng như vậy, ta xin cô!”
Dương Na cảm giác cái ôm đã lâu mới cảm thụ được, cô dần ngừng kích động, tựa đầu lên vai Lý Hỏa Vượng lặng lẽ rơi lệ.
Giây phút này hai người giống như trở lại lúc ở trên sân thượng trường học mấy năm trước, lúc ấy họ cũng ngây ngốc ôm nhau, bên cạnh nhau đến trời sáng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Dương Na lưu luyến dựa vào Lý Hỏa Vượng, cô muốn thời gian kéo dài thêm chút nữa.
Nhưng Dương Na bỗng cảm giác đôi tay ấn eo mình dần dùng sức, muốn đẩy mở chính mình.
Hai tay Dương Na ghì chặt Lý Hỏa Vượng, không muốn tách ra.
Nhưng hiển nhiên sức lực của cô không mạnh bằng Lý Hỏa Vượng, cuối cùng vẫn bị đẩy ra.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của thiếu nữ trước mắt, Lý Hỏa Vượng hé môi, lại ngừng lại, biểu cảm lộ ra ngượng nghịu.
Châm chước thật lâu sau, Lý Hỏa Vượng vẻ mặt bình tĩnh giải thích rằng:
“Na Na, hứa với ta được không? Nếu ngày đó ta không còn ở thì cô cũng phải sống thật tốt.”
"Không tốt!" Dương Na trả lời dứt khoát.
“Mình không cần cậu quyết định lựa chọn thay cho mình, tư tưởng của mình là của riêng mình! Mình làm lựa chọn gì không liên quan tới cậu!”
“Nếu cậu mãi không tỉnh lại thì mình sẽ luôn đợi!”
Dương Na nói xong nhấc túi xách lên, xoay người nổi giận đùng đùng ra ngoài.
Khi đi tới cửa thì thân hình gầy gò ngừng lại.
Vẻ mặt Dương Na do dự suy nghĩ vài giây, xoay người lại, đi tới gần giường bệnh, thò tay vào túi xách lấy ra một túi sô cô la nhỏ, mặt lạnh lùng đưa tới trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng nhìn túi sô cô la nhỏ tinh xảo, cậu nhìn Dương Na nói:
“Hôm nay là ngày mấy tháng mấy? Tại sao tặng sô cô la cho ta?”
Dương Na với rèm mi còn treo giọt lệ hiển nhiên không muốn quan tâm Lý Hỏa Vượng, hung hăng gỡ túi sô cô la , lấy một viên nhân rượu ra, không chút nữ tính bóp quai hàm của cậu cứng rắn nhét vào miệng.
Cảm giác vị ngọt trong miệng, Lý Hỏa Vượng cười nói:
“Na Na, làm gì vậy?”
Lý Hỏa Vượng không muốn cố gắng khuyên nhủ nữa, nếu đều là ảo giác thì có khuyên hay không cũng chẳng được ích gì.
Dù sao sau khi xuyên tới đây, chuyện bên kia rốt cuộc như thế nào thì Lý Hỏa Vượng không thể làm ra lựa chọn.
Nụ cười của Lý Hỏa Vượng làm dịu không khí căng thẳng trong phòng bệnh.
"Cười cái gì, không được cười!" Dương Na nhấc túi xách lên đập vào vai Lý Hỏa Vượng.
“Ui! Nhẹ chút, đau quá!” Lý Hỏa Vượng hút không khí, dùng tay đè vai mình.
“Xì, mới bị đánh một cái đã đau, vậy lúc mặt bị trúng đạn sao cậu không biết đau? Nhìn xem mặt của mình bây giờ thế nào rồi.”
Dương Na lấy cái gương nhỏ dùng để đeo kính sát tròng ra khỏi túi xách, ghét bỏ dí gương vào sát mặt của Lý Hỏa Vượng.
Đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng ở bên này nhìn thấy mặt mình.
Trong ảo giác, cậu vẫn là thiếu niên ngây ngô kia, nhưng trên khuôn mặt tràn ngập tinh thần phấn chấn lại bị một vết sẹo xé rách thành hai nửa.
Vết sẹo dữ tợn đó từ phía trên bên trái rạch qua phía dưới bên phải, vắt qua cả khuôn mặt của Lý Hỏa Vượng, hoàn toàn thay đổi khí chất khuôn mặt của cậu.
Lý Hỏa Vượng dùng tay sờ, cảm thụ xúc cảm thô ráp của vết sẹo.
Lý Hỏa Vượng biết vết sẹo này là từ đâu ra, đó là hôm ở nhà trẻ bị bắn, viên đạn sượt qua.
Lý Hỏa Vượng nhủ thầm:
“Ha ha, ảo giác này cũng logic ghê.”
Gương nhỏ bị giật lại, Dương Na cau chân mày thanh tú nhìn Lý Hỏa Vượng trước mắt mình:
“Nghĩ gì đây? Cảm thấy mình ghét bỏ cậu vì mặt xấu sao? Mình còn không chê bệnh thần kinh, cậu cảm thấy mình sẽ để ý chuyện này à?”
Lý Hỏa Vượng cười lắc đầu, vươn tay cầm túi sô cô la đặt trên tấm chăn màu trắng lên, lấy một viên nhét vào miệng mình.
Cậu lại lấy ra một viên đưa cho Dương Na:
“Cô cũng ăn một viên đi, ta nhớ trước kia cô rất thích ăn đồ ăn vặt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận