Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 925: Giả thực

Từ Thọ dùng bàn tay đeo nhẫn bịt vết thương không ngừng chảy máu vì bị kiếm tiền đồng cắm vào, môi ông ta môi run rẩy mở ra, khóe miệng trào máu, dường như muốn nói gì.
“Hừm? Ngươi nói cái gì?" Lý Hỏa Vượng cúi đầu gần hơn.
Nhưng ngay lúc đó, đồng tử của hắn rút đến mức nhỏ nhất, hắn phát hiện Từ Thọ tháo kính râm ra rất quen mặt.
Ký ức xa sôi không ngừng tái hiện trong đầu Lý Hỏa Vượng, rất nhanh, một am ni cô dơ dáy bẩn thỉu hiện ra trong óc hắn, đó là An Từ Am!
"Từ ... Từ Nhi? Ngươi là Từ Nhi? Ngươi là Từ Nhi, nhi tử của Ngươi là Tĩnh Tâm sư thái sao?!" Lý Hỏa Vượng sốt ruột hỏi Từ Thọ.
Cẩn thận phân biệt các chi tiết, Lý Hỏa Vượng phi thường tin tưởng bộ dạng của người trước mắt giống hệt nhi tử Tâm Tố tứ chi hoàn toàn thoái hóa được sư thái nuôi trong sẹo lồi của mình.
Tin tức này làm Lý Hỏa Vượng bị chấn động, lỗ chân lông toàn thân dựng đứng.
Tin tức hỗn loạn phức tạp khiến đầu hắn đau nhói nở ra, mới rồi còn bình tĩnh, nhưng giây phút này suy nghĩ của hắn toàn loạn.
“Từ Nhi.”
Tuy đã qua rất lâu rồi nhưng Lý Hỏa Vượng còn nhớ kỹ, đây là nhũ danh mà Tĩnh Tâm sư thái của An Từ Am đặt cho con trai mình.
Nhưng Lý Hỏa Vượng không thể ngờ Từ Nhi đó lại là Từ Thọ đối phó với mình.
Nhi tử của sư thái là Tâm Tố, không ngờ hắn ta cũng thần thông trong thế giới hiện thực, tin tức này như bom hạng nặng với Lý Hỏa Vượng, điều này kéo theo rất nhiều chuyện khác.
Nhưng những chuyện này đều có thể gác lại, hiện tại Lý Hỏa Vượng phi thường bức thiết muốn hỏi tại sao với Từ Thọ.
“Từ Thọ! Tại sao ngươi đối xử với ta như vậy? Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì!" Hai mắt Lý Hỏa Vượng trợn to lớn tiếng chất vất có thể trước mắt.
"Khụ ... Khụ ... " Từ Thọ bị Lý Hỏa Vượng nâng lên phun máu, con ngươi hơi mất tiêu cự nhìn hắn, dường như phi thường không cam lòng, môi không chút màu máu hơi mở ra, bắt đầu nói cái gì.
Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên tức giận ngẩng đầu, trừng hướng máy bay trực thăng trên bầu trời dần dần tới gần:
“Xéo cho ta! Ồn chết đi được! Ta không nghe thấy!"
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng có chút hoảng loạn nâng Từ Thọ lên, tai trán dán sát miệng của đối phương, muốn nghe rõ đối phương rốt cuộc định nói cái gì.
Môi Từ Thọ hơi mở ra, một số âm thanh quen thuộc truyền vào tai hắn rõ ràng.
"Hỏa Vượng? Hỏa Vượng, đừng thất thần, đến lượt cậu.”
Lý Hỏa Vượng ngạc nhiên tỉnh táo lại, khi hắn mờ mịt nhìn bốn phía thì phát hiện hoàn cảnh vừa rồi biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Tàu thủy, Từ Thọ, máy bay trực thăng vừa rồi còn nổ ầm ầm đều biến mất, từ cực động đến cực tĩnh chỉ trong tích tắc, khiến Lý Hỏa Vượng cảm giác được mãnh liệt bất ngờ không kịp đề phòng.
Vết thương trên người, tay cụt, mọi thứ đều giống như trở lại mấy ngày trước.
Lý Hỏa Vượng phát hiện giờ phút này chính mình đang ngồi trên một chiếc ghế nhựa, cùng bệnh nhân khác của bệnh viện Khang Ninh vây thành vòng tròn, bầu không khí trong đại sảnh thật yên bình.
“Lý Hỏa Vượng? Cậu sao thế?” Ngô Thành màu trắng áo blouse trắng, trong tay cầm ipad có chút ngoài ý muốn hỏi người bệnh của mình.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi quay đầu nhìn Ngô Thành ở trước mắt, trên mặt của anh ta vốn nên bị hắn cắn hoàn toàn biến dạng, nhưng mà hiện tại trên mặt anh ta không có chút vết trầy.
Chẳng những như vậy, đối diện người từng hành hạ mình mà Ngô Thành không có cảm xúc nào khác, giống như mọi chuyện trước đó đều chưa từng phát sinh, trên khuôn mặt chữ điền thậm chí mang theo một chút quan tâm.
"Có phải là tình hình bệnh có tình huống mới không? Đừng lo, cậu hãy cho tôi biết, tôi là bác sĩ, chỉ cần cậu còn ở trong bệnh viện này thì tôi sẽ cố gắng hết sức trợ giúp cậu.”
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng giãy giụa nhìn Ngô Thành một lúc sau, chậm rãi mở miệng nói: "Ngô bác sĩ, mới vừa rồi dường như phát sinh một ít sự tình."
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng chậm rãi kể ra chuyện vừa phát sinh.
Nghe Lý Hỏa Vượng kể xong, Ngô Thành khoanh tay trước ngực nhíu mày nói:
“Cậu sẽ xuất hiện ảo giác cũng không kỳ lạ, trên bệnh lịch có viết, nhưng chỉ có bệnh tự kỷ mới sẽ xuất hiện tư duy tan vỡ, cư nhiên hỗn hợp ảo giác xuất hiện trên người cậu. Trường hợp này đúng là hy hữu.”
Người mắc tự kỷ? Tư duy tan vỡ? Lý Hỏa Vượng nghi hoặc nhìn quanh, tầm mắt dừng lại trên mặt bệnh nhân tự kỷ.
Nụ cười trên khuôn mặt chất phác của anh ta càng lúc càng tươi, rồi bỗng ngừng lại, trở nên cực kỳ mờ mịt, giống như Lý Hỏa Vượng vừa rồi, sau đó vòng đi vòng lại.
Mọi thứ vừa rồi đều là giả? Đều là tưởng tượng của ta? Chuyện này ... không thể nào! Rõ ràng chân thực như vậy! Ảo giác làm sao có thể thật đến mức đó!
Lý Hỏa Vượng biết, chuyện này e rằng chưa xong, hắn phải hỏi cho rõ!
"Ngô bác sĩ, có thể cho ta mượn di động không? Ta muốn gọi điện thoại cho Dịch bác sĩ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận