Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1554: Kết thúc (2)

“Tuế Tuế ngươi muốn cái gì hãy lấy tiền đi mua, nếu ngươi muốn đồ chơi nào mà bên dưới không có hãy báo mộng cho phụ thân, phụ thân sẽ gấp thành giấy cho ngươi.”
“Miểu Miểu, muội ở bên dưới ổn chứ? Ta nhớ muội ...”
Tùy theo tiền giấy không ngừng bị đốt, lửa cũng cháy lớn hơn, Lý Hỏa Vượng đốt được một nửa thì bỗng nhiên tan vỡ.
Hắn mạnh đứng lên, điên cuồng mắng chửi cái bóng của mình:
“Quý Tai! Ngươi gạt người! Ngươi rõ ràng đã hứa với ta! Ngươi nói có thể khiến bọn họ trở về! Rõ ràng ngươi đã hứa với ta mà, tại sao!”
Thế giới vẫn còn đó, mọi tai họa đều đã biến mất, không còn thiên tai nữa, canh giờ trong ngày đã trở về số mười sáu, thế giới không còn điên loạn nữa, mọi thứ đã trở nên bình thường.
Mục đích ban đầu của Lý Hỏa Vượng là thay đổi thế giới đã đạt được, nhưng chỉ có một điều, đó là người chết không bao giờ sống lại, người chết sẽ vĩnh viễn chết.
"Mọi thứ dị thường đều đã biến mất, nhiều việc khó khăn như vậy đã hoàn thành, tại sao việc đơn giản là sống lại vài người thì không làm được? Đồ bất lực!”
Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng Lý Hỏa Vượng trong lòng cũng hiểu, sống lại bọn họ là trái với thiên lý, nếu thế giới này đã không phát điên, vậy sẽ không phát sinh chuyện bất thường, trừ phi hắn lại lần nữa ra tay làm thế giới điên.
Lý Hỏa Vượng mắng một lúc thì chậm rãi quỳ trên mặt đất, hoàn toàn tan vỡ gào khóc lên.
"Tại sao! Tại sao! Tại sao phải là ta? Tại sao là ta còn sống?!”
Sự tuyệt vọng ập đến như thủy triều, đè nặng lên hắn như một ngọn núi, nặng đến mức hắn không thể thở được, cảm giác này còn tệ hơn cả cái chết.
Một lúc lâu sau, Lý Hỏa Vượng thò tay vào túi dụng cụ tra tấn đặt chỗ vạt áo, rút một con dao găm ra đâm bụng mình, kéo ra ba tấm da người Tâm Tố, tùy tay ném trên mặt đất.
Ngay sau đó hắn lại chĩa dao vào cổ mình, đờ đẫn chém từng nhát.
Lý Hỏa Vượng kéo mạnh, đầu bị giật xuống, hắn túm đầu mình ném mạnh xuống đất, nhưng lại vô dụng, Lý Hỏa Vượng không chết.
Từ cái lần Lý Hỏa Vượng bị Quý Tai cướp hết mọi thứ qua chiếc gương, không chỉ thân phận Tâm Tố, thậm chí tử vong cũng bị cướp.
Lý Hỏa Vượng hiểu rằng mình đã trở thành Tâm Bàn của Quý Tai thì định sẵn một phút nào đó sẽ trở thành Quý Tai, thế giới không phát điên, mọi thứ trong quá khứ và tương lai đã được vạch ra, không thể bị sửa đổi nữa.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng tuyệt vọng tan vỡ thì thính giác nhạy nghe tiếng chiếc ghế mình vừa ngồi di động.
Lý Hỏa Vượng rơi lệ đầy mặt sửng sốt, bước tới gần, dường như nhìn thấy cái gì từ chiếc ghế.
Lý Hỏa Vượng vươn tay cẩn thận vuốt không khí trên chiếc ghế trống, giống như xác nhận cái gì: "Là ngươi sao? Thật sự là ngươi sao?"
Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng lại nhìn về hướng tiền giấy cháy bị thổi xoay vòng trong vòng tròn dưới đất, hắn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, mạnh lao vào trong phòng, bung dù ra, lại gập người xuống, nhìn chiếc ghế từ dưới háng.
Lý Hỏa Vượng nhìn thấy khuôn mặt cười vui của Tuế Tuế, biểu cảm của hắn cũng trở nên vui vẻ kích động, dần chuyển sang mừng như điên, tuyệt vọng và ý muốn chết nhanh chóng bị đánh tan.
"Ha ha ha! Các ngươi đều đến! Quá tốt! Ngươi đừng đi! Ngươi tuyệt đối đừng đi đầu thai! Ta biết ngươi biến thành quỷ, nhưng không sao, quỷ cũng có thể tu Tiên! Ta lập tức đi kho của Giam Thiên Tư tìm công pháp quỷ tu cho các ngươi! Ha ha ha!”
Lý Hỏa Vượng đặt đầu lên cổ, điên cuồng cười to lao ra đại viện Bạch gia.
“Có quỷ! Ha ha ha ha, Quý Tai ta hiểu lầm ngươi! Nhất luân minh nguyệt viên hựu khuyết, kỷ điểm hàn tinh vi tàn nguyệt! Ha ha ha! Có quỷ cũng được! Có quỷ cũng được! Ha ha ha ha!”
Cẩu Oa nghe tiếng động, dắt nữ nhi mở cửa và nhô đầu ra, thấy cảnh này thì không khỏi lắc đầu thở dài.
"Ài, giày vò nhiều năm như vậy, Lý sư huynh chung quy vẫn là phát điên."
"Phụ thân, Lý thúc bị sao vậy?"
"Không sao đâu, sau này gặp lại Lý thúc của con thì đừng cười nhạo, cũng đừng mắng hắn, nếu có con nít trong thôn ném cục đá, nhổ đàm vào người hắn thì con hãy nói cho ta biết, sau này hắn là người giữ thôn của chúng ta.”
"Phụ thân, cái gì là người giữ thôn?"
"Người giữ thôn à, là giúp thôn chúng ta tiêu tai chắn nạn, bởi vì có người giữ thôn, người của Ngưu Tâm Thôn chúng ta mới sống yên ổn không bệnh không tai.”
Nói xong, Cẩu Oa đang định đóng cửa đi về, nhưng lúc này hắn ta chợt nhìn thấy cuối thôn hình như có ánh sáng, nhưng vì tràn ngập khói bay nên không nhìn rõ.
Một lúc sau, Cẩu Oa nhìn thấy Lữ Tú Tài cụt một tay ôm cháu trai Lữ Đồng Sinh kích động chạy ra khỏi làn khói trắng.
Khi Lữ Tú Tài nhìn thấy Cẩu Oa thì mắt sáng rực mừng rỡ chỉ hướng đầu thôn:
“Cẩu Oa, mau, mau đến xem! Sư phụ đã thành Tiên!”
Trọn Bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận