Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 218: Đại Thần (1)

"Chúng ta đi." Xuân Tiểu Mãn vội vã về đến khách điếm, bắt đầu qua mấy gian phòng khách tìm người.
“Triệu Ngũ sư huynh đánh bàn tính nhanh quá, một chốc đã tính rõ ràng."
"Khách khí, nhà ta bán gạo, từ nhỏ tự nhiên sẽ tai nghe mắt nhiễm rồi biết.”
“Huynh có thể dạy ta cách dùng bàn tính không? Ta muốn giỏi tính sổ, ta cảm giác cứ tiêu dùng như vậy e rằng mọi người không chờ tới nhà của ta thì đã không có tiền."
Nghe thấy âm thanh, Tiểu Mãn đẩy mở cửa phòng bên cạnh, trông thấy người muốn tìm, Bạch Linh Miểu.
Tiểu Mãn bước tới kéo tay Bạch Linh Miểu ra cửa phòng đi tới hành lang, nhìn quanh không có người khác thì nói nhỏ:
“Những lời muội đã nói với ta đêm đó có thật không? Bây giờ muội đã thành Khiêu Đại Thần rồi sao?”
“Tất nhiên, sao vậy?” Bạch Linh Miểu có chút nghi hoặc nhìn bằng hữu ở trước mặt.
“Tốt lắm, muội đi theo ta, chỗ ta có chuyện cần muội giúp.”
Khi Tiểu Mãn kéo tay Bạch Linh Miểu đi tới trước tiêu cục thì trời đã tối.
Nhìn cờ tiêu to, Bạch Linh Miểu ôm trống tỏ ra có chút khiếp đảm: “Đây là đâu? Hay là ngày mai lại đến đi."
“Không đợi kịp, muội coi như giúp ta đi.” Xuân Tiểu Mãn đi vào, lại là một trận gà bay chó sủa.
Nửa nén hương sau, trong một gian phòng tiếp khách của tiêu cục.
Xuân Tiểu Mãn nói với ông già nghiêm túc ít cười, thoạt trông cực kỳ nghiêm nghị:
“Lão trượng, bằng hữu này của ta không chừng thật sự có thể chữa khỏi bệnh của phu nhân ngài.”
Triệu Tần không vui không buồn đặt tách trà xuống, quan sát thiếu nữ trắng bóc ở gần đó.
Nhiều năm qua, biện pháp gì đều thử qua, nhưng phu nhân của ông vẫn như vậy, Triệu Tần đã sớm bỏ cuộc.
Tròng mắt vàng đục chuyển sang Xuân Tiểu Mãn, ông vung tay lên, Vương Thành Hưng đi vào, hai tay nâng bạc đặt ở trên bàn trước mặt Tiểu Mãn:
"Cô nương, đây là thứ cô nương bỏ lại quên mang đi, hôm nay dọa sợ cô nương, xin thứ lỗi. Còn về chuyện của nội nhân thì không làm phiền các vị, nàng già rồi, ta hiện tại chỉ muốn cho nàng ở bên ta sống những ngày yên ổn.”
Lời của đối phương nằm ngoài dự đoán của hai người, thê tử của mình thành ra như vậy rồi mà không muốn chữa khỏi?
Bạch Linh Miểu ôm trống suy nghĩ một hồi, mang theo mấy phần chần chừ khuyên nhủ:
“Vị lão sư phụ này, nếu thật sự trúng tà thì nên chữa, cảm giác bị trúng tà rất là khó chịu, hơn nữa tính mệnh quan hệ lớn, hay là vậy đi, ta không lấy thù lao cũng được.”
Triệu Tần nghe lời này bỗng cau mày, đặt đĩa lót tách trà xuống đất cái cạch:
“Thành Hưng, tiễn khách.”
Triệu Tần đứng chờ một bên sải bước tới che giữa sư phụ mình và hai cô gái, mỉm cười nói:
“Cô nương đi đêm không an toàn, tại hạ tự mình đưa hai vị về nhà. Hai vị ở nơi nào?”
Thấy đối phương dứt khoát như thế thì Xuân Tiểu Mãn thở hắt ra, không cưỡng cầu nữa, nắm tay Bạch Linh Miểu đi ra ngoài phòng.
"A a a!" Một tiếng hét thê thảm của nữ khiến tất cả những người có mặt trong lòng giật nảy mình, trên mặt Triệu Tần càng tối tăm.
Nghe ra thống khổ trong tiếng hét, Bạch Linh Miểu không đành lòng, xoay người nhìn Triệu Tần vẫn ngồi chễm chệ ở đó:
"Triệu sư phụ, cho ta thử đi, ta bảo đảm dù không chữa khỏi cũng sẽ không tổn thương phu nhân chút nào, Tiên gia không phải loại vô lý như thế.”
Xuân Tiểu Mãn gật đầu hát đệm:
“Nếu đã thử biện pháp khác rồi thì ngại gì không thử cách của chúng ta? Lỡ như chữa khỏi thì sao?”
Xuân Tiểu Mãn nói xong giống như nhớ đến cái gì, trên mặt bỗng nhiên trở nên cực kỳ khổ sở.
“Hay là sư phụ vốn không xem phu nhân là ...”
Xuân Tiểu Mãn còn chưa nói xong thì bàn bôi sơn bị nắm tay của Triệu Tần đấm vỡ.
Triệu Tần quắc mắt lên, đứng bật dậy như con sư tử bị chọc giận, khí tràng cường đại nháy mắt ập vào mặt.
"Lão phu không bao giờ ra tay với phụ nữ, nhưng nếu các ngươi còn nói năng lỗ mãng, đừng trách lão phu không khách khí!"
"Hi hi ... " Một tiếng cười khẽ từ bên ngoài đen ngòm vọng vào phòng, đánh tan không khí trong phòng.
"Ai! Kết trận!" Tùy theo tiếng quát của Triệu Tần, người đứng hai bên cửa hông truyền tin.
Mấy chục người đàn ông mặc áo ngắn cầm các loại vũ khí lần lượt vây quanh.
Khiên ở đằng trước, thương ở phía sau, cực kỳ có ăn ý.
Trước mặt đám người, một chiếc giày thêu màu đỏ máu từ trong bóng tối vươn ra, giẫm lên ánh nến.
Phía sau chiếc giày là một tân nương tử phủ khăn trùm đầu màu đỏ.
Cảnh tượng kỳ dị này khiến tất cả mọi người sắc mặt thay đổi, nhìn liền biết không thích hợp.
Nếu đã là áp tải, quanh năm đi ngoài đường, các tiêu sư khó tránh đụng tới những thứ tà quỷ, nhưng bọn họ cũng có biện pháp ứng đối.
“Kéo mực ống, dắt chó mực ra!”
Cùng với tiếng xoẹt, sợi bông thấm mực đen nhanh chóng hình thành tấm lưới to chặn đường phía trước.
Mấy con chó mực kêu gừ gừ cũng bị dắt ra khỏi đám người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận