Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 984: Một bát mì khủng bố như vậy (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sắc mặt u Dương Trầm Phong đã trở nên trắng bệch.
Biểu hiện của ban giám khảo hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của hắn ta… Dường như hắn ta đã có thể đoán được kết quả.
Là một đầu bếp mở tiệm ăn, hắn ta có thể nhìn từ biểu hiện của thực khách mà biết xem món ăn đó ngon hay dở.
Mì Thiên Táng của hắn ta khiến ban giám khảo sợ hãi thán phục, nhưng lại không khiến cảm xúc của họ thay đổi mạnh mẽ như vậy.
Chẳng lẽ… hắn ta sắp thua?
Mà ngay sau đó.
Ban giám khảo đều lau nước mắt, ăn sạch sẽ mì Ảm Nhiên Tiêu Hồn, tuy nhiên miệng mỗi người đều sưng đỏ, mê ly suy nghĩ, nhưng trong lòng như có điều thương tâm, khiến u Dương Trầm Phong càng chùng xuống.
- Bây giờ công bố kết quả đi…
Lục trưởng lão nặng nề nói, ông ta hít sâu một hơi, môi hơi run một cái.
Mì này chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá cay.
Nhưng vị cay này… lại khiến bọn họ không cách nào kiềm chế, vị kia cay vừa đúng, vừa vặn khiến tâm tình họ bạo phát.
Cho nên bọn họ cũng không rõ ràng cuối cùng là mình vì cay nên khóc hay khóc vì cảm động…
Theo giọng nói của Lục trưởng lão rơi xuống, đôi mắt mọi người đều rơi vào trên người u Dương Trầm Phong.
Hô hấp như ngừng lại, vô cùng chờ mong.
Cuối cùng… là ai thắng?

Ầm ầm!!
Côn Chiến Thần thô to quét ngang qua hư không, vào thời khắc Thương Khung đều đang rung động, giống như sắp bị trường côn đập nát vụn.
Đôi mắt xám trắng của Tiểu Bạch lấp lóe, bàn tay như quạt hương bồ đặt trên côn Chiến Thần, khí lực bạo phát.
Trường côn gào thét đập về phía Hồ Hán.
Hồ Hán giận dữ, mái tóc rối tung, hai tay nắm lấy búa Thí Thần, anh dũng chiến đấu.
Đối phương có côn Thí Thần khiến ông ta không dám chậm trễ chút nào.
Phủ Đầu nhấc ngang, muốn ngăn trở một kích của côn Thí Thần, côn Thí Thần trở nên cực đại nện vào trên búa Thí Thần, hai vũ khí va chạm phát ra tia sáng.
Năng lượng Thần Tính của búa Thí Thần không ngừng dâng lên, uy năng khuếch tán.
Nhưng tim Hồ Hán đập ngày càng nhanh, bởi vì ông ta phát hiện thân hình mình, bị trường côn đè đến mức không ngừng lùi lại, mặt đất đều bị hai chân ông ta cày ra vết nứt, đá vụn chất đống.
Bỗng nhiên.
Côn Chiến Thần đột nhiên thu nhỏ lại.
Hồ Hán chỉ cảm thấy trong lòng bị đè nén một trận, thân hình lảo đảo.
Một thân ảnh bàng bạc mang theo uy áp bay tới, bàn tay giống như quạt bồ hương trong nháy mắt liền chụp xuống.
Hồ Hán gào lên.
Muốn huy động búa Thí Thần, nhưng một cây côn dài đỏ rực như sắt thép đè chặt búa của ông ta, bất kể ông ta dùng bao nhiêu khí lực cũng không có cách nào hất văng trường côn kia ra.
Trên đỉnh đầu, Hồn Thê hiện ra, nở rộ cực quang vô hạn.
Bành!!
Thế nhưng mà, Hồ Hán rất nhanh liền ngây người.
Bởi vì ngay tại thời điểm ông ta ra sức chống cự, một bàn tay liền chào hỏi trên mặt ông ta.
Bành một tiếng, cả người Hồ Hán bị đánh cho lảo đảo lùi lại, trên mặt hiện lên sự mê man…
Một kích của Tiểu Bạch thành công, thừa dịp lợi dụng thời cơ giết người.
Một quyền nữa lại vung ra, ầm một tiếng đập ngã Hồ Hán đang ngây người bay ra, Hồn Thê trên đỉnh đầu ngưng tụ cũng tiêu tán.
Sáp lá cà, là cái Tiểu Bạch thích nhất.
Trường côn đập một cái, đè trên búa Thí Thần.
Còn Hồ Hán thì bị Tiểu Bạch dùng một tay xách lên.
Xoẹt một tiếng, nóng nảy xé quần áo, vải vóc bay tán loạn….
Hồ Hán thổ huyết bay ngược ra, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, trong mắt hiện lên phẫn nỗ!
- Lão phu liều với ngươi!
Y phục trên người bị xé sạch, chỉ còn lại cái quần lót, chuyện này khiến người ta vô cùng mất mặt.
Lửa giận của Hồ Hán dâng lên, khuôn mặt bị Tiểu Bạch vẫn còn sưng lên, vô cùng phẫn nộ, ông ta bắn ra, vật lộn theo sát người Tiểu Bạch.
Một người một khôi lỗi, cứ như vậy cùng chém giết ở một chỗ.
Từng quyền tung ra!
Vang lên ầm ầm.
Bành!!
Một người một khôi lỗi đập nắm đấm vào nhau.
Cánh tay Hồ Hán run rẩy, cảm thấy một trận đau đớn thấu tận tâm can!
Ông ta lùi lại, Tiểu Bạch vẫn như cũ đến gần.
Khôi lỗi này đánh mãi không chết, khiến Hồ Hán run sợ.
Thế nhưng mà, Tiểu Bạch đã đánh đến điên rồi, làm sao có thể để Hồ Hán chạy trốn, hai cánh kim loại phía sau rung lên, đột nhiên vô số phi đao bắn ra, phóng lên tận trời, sau đó rơi xuống.
Từng đao nện xuống mặt đất, phong tỏa đường lui của Hồ Hán.
Sau đó, Hồ Hán không còn lực phản kháng bị đánh nhừ đòn.
Đánh cũng không đánh lại, lại không chống đỡ nội…
Hồ Hán cảm thấy đây chính là sự khuất nhục lớn nhất trong đời mình, cho dù thua Sở Trường Sinh cũng không nhục nhã như này.
Con khôi lỗi này chính là ác mộng của ông ta, là ông trời phái tới tra tấn ông ta.
Phần phật!
Lỗ mũi Hồ Hán không ngừng chảy ra máu, xương cốt trên người như sắp bị đánh vỡ nát.
Ông ta ngửa mắt nằm xuống mặt đất, thỉnh thoảng phun ra máu, không còn gì luyến tiếc cuộc sống này.
Trên thân Tiểu Bạch dữ tợn, có chỗ gồ ghề, đôi mắt màu xám trắng vô cùng lạnh lẽo.
Côn Chiến Thần vung lên, bỗng nhiên treo ở trước đầu Hồ Hán, tay kia mang theo một thứ vốn thuộc về Hồ Hán… búa Thí Thần.
Ầm!!
Bên ngoài, khí thế bàng bạc đột nhiên bạo phát, một đạo thân hình của cường giả, lướt đến, hư không đều bị trùng kích phảng phất run rẩy!
- To gan! Dám đả thương người của Thiên Tuyền Thánh Địa! Cướp búa Thí Thần của Thiên Tuyền Thánh Địa! Tội đáng muôn chết!
Ầm!
Giọng nói gào lên đinh tai nhức óc.
Sau khi Sở Trường Sinh bóp nát đầu của một Kim Giáp vệ, đôi mắt ngưng tụ, nhìn về phía xa.
Sắc mặt ngưng trọng.
- Đại Năng của Thiên Tuyền Thánh Địa… Cuối cùng cũng xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận