Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1437: Thiệp mời (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Một trảo...
Đúng vậy, quả thật chẳng qua chỉ là một trảo.
Minh Vương Nhĩ Ha nhìn con khôi lỗi màu vàng bị đánh thành mảnh vụn nằm đầy đất, khóe miệng co rút, dù sao hắn ta cũng không nghĩ tới, con cẩu vô liêm sỉ chuyên bày trò này lại đột nhiên xuất thủ.
Quan trọng nhất là... Đây rõ ràng là một mối làm ăn tốt!
Mười cây que cay mỹ vị cứ như vậy rời khỏi hắn ta.
Trong lòng hắn ta đang bi thương đến mức khó mà hô hấp.
Cẩu gia thè lưỡi thở ra, nhàn nhạt phớt lờ Minh Vương Nhĩ Ha.
- Cẩu gia chỉ cần một phần Túy Bài Cốt, tốt nhất là thịt rồng, dáng vẻ này của ngươi, còn ở đó mà trả giá... Cái công phu kia, chỉ cần một trảo đã giải quyết được vấn đề.
Cẩu gia nói.
Trong mắt Minh Vương Nhĩ Ha tràn đầy vẻ bi phẫn, ngươi nói rất có lý, làm sao ta có thể phản bác?
Hắc Long Vương thật ra cũng rất khó chịu, ông ta không hiểu tại sao con chó mực này lại ám thị cho Bộ Phương làm thịt ông ta, ăn thịt rồng có gì ngon, bản Long vương còn chưa từng ăn qua đâu.
Hơn nữa... Chúng ta là bạn bè, là bạn bè tương thân tương ái, sao có thể ăn thịt rồng chứ?
Cái đầu trọc của Hắc Long Vương tỏa sáng rực rỡ, như thể nó sắp nở hoa.
Tiểu Hoa cưỡi ở trên cổ Hắc Long Vương, vỗ vỗ cái đầu trọc của hắn, cười khúc khích.
- Đi thôi, chúng ta đến tửu lâu...
Bộ Phương nói.
Mọi người gật đầu, ngay lập tức đuổi theo.
Mặc dù trong lòng Minh Vương Nhĩ Ha đang cảm thấy rất bi thương, nhưng hắn ta cũng không có bất kỳ biện pháp nào, hắn ta không có cách nào tóm được con chó ghẻ đó.
Nếu là trước đây, hắn ta sẽ dạy con chó ghẻ đó cách làm chó!
Đoàn người cứ như vậy biến mất trên con phố dài.
Người xung quanh đến thở mạnh cũng không dám, nhìn đám người này rời đi.
Mặt đất xung quanh sớm đã bị bắn phá tan tành, quần chúng vây xem hóng chuyện cứ tưởng sắp phát sinh một trận đại chiến, không nghĩ tới kết quả cuối cùng lại lại trực tiếp như vậy.
Khôi lỗi màu vàng xuất thủ kia, thực lực vô cùng cường đại, giống như là con rối đã đạt đến Chân Thần cảnh, lại bị một trảo của con chó đánh cho tan tành...
Bây giờ đến con chó cũng mạnh như trâu sao?
Việc này khiến bọn họ sau này sao còn dám tùy tiện ăn thịt chó?
...
Phụt!
Một búng máu đột nhiên phun ra.
Đồng Trình đang ngồi ở trong một tiệm trà uống rượu ngon thì sắc mặt lập tức thay đổi, cuối cùng mở miệng phun ra rượu lẫn với máu tươi...
Ánh mắt của hắn trong nháy mắt bao trùm lên một tầng tia máu.
Đầu đau đớn giống như bị vô số kim đâm, cảm giác đau đớn này, khiến cho hắn muốn phát điên...
- Đau quá! Đáng chết! Chẳng lẽ Địa Tiên Khôi lại bị đánh bể?
Trong ánh mắt của Đồng Trình đầy tơ máu, hắn ngồi trên ghế, siết chặt nắm tay, khóe miệng hung hãn co rút.
Ban đầu lúc Địa Tiên Khôi xuống hạ giới bị nổ tung, hắn đã phải chịu đựng loại đau đớn này rồi, đó là lúc hắn nhập vào Địa Tiên Khôi bị trúng tinh thần lực, sau đó bị cắn nát một cách hung hăng.
Lần này, không nghi ngờ gì nữa, Địa Tiên Khôi hắn phái tới xử lý tên đầu bếp người phàm, chắc chắn đã bị đánh bể...
Tên người phàm này... Thật sự có chịu thiên đao vạn quả cũng không quá đáng!
Hắn cầm vò rượu lên, đột ngột đổ xuống, nước rượu lạnh như băng xối lên mặt khiến Đồng Trình tỉnh táo ngay lập tức.
Oanh!
Rượu trong vò rượu cạn sạch, bị hắn đập mạnh xuống đất, chia năm xẻ bảy.
- Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ba ngày sau... Chính là ngày giỗ của ngươi!
Đồng Trình chịu đựng cơn đau như kim châm trong đầu, hung hăng thề.
...
Cót két.
Hắn đẩy cửa tửu lâu ra.
Đám người Minh Vương Nhĩ Ha và Hắc Long Vương lập tức nối đuôi nhau mà vào.
- Ta nhổ vào! Thiếu niên Bộ Phương, ngươi tìm tửu lâu này ở đâu vậy? Sao lại nhỏ như ổ chó vậy?
Minh Vương Nhĩ Ha nhìn nơi này rồi so với tửu lâu ở Tiềm Long Đại Lục, nhỏ hơn không chỉ một vòng, lập tức cả kinh nói.
Hắc Long Vương cũng lau đầu trọc một cái, trợn to mắt.
Vị trí nằm ở nơi hẻo lánh, tửu lâu còn nhỏ... Bộ Phương tiểu hữu không muốn làm ăn sao?
Cẩu gia cất bước chân ưu nhã đi vào trong tửu lâu, khẽ nâng mắt chó lên nhàn nhạt quét nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người của Minh Vương Nhĩ Ha.
- Ngươi dựa vào cái gì xem thường ổ chó? Hơn nữa... Ai nói với ngươi ổ chó nhỏ?
- Bản vương xem thường ổ chó nhà ngươi. Thế nào? Chó ghẻ nhà ngươi muốn đánh nhau với bản vương? Bản vương đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt... Tới đây!
Minh Vương Nhĩ Ha ngay lập tức trợn to mắt, bắt đầu vén tay áo, mặt đầy vẻ lưu manh.
Cẩu gia đảo mắt một cái, không thèm để ý đến tên ngốc này.
- Ngu ngốc...
Sau khi Cẩu gia nói một câu ôn hòa, nó ở trong tửu lâu tìm một xó xỉnh mà ngồi xuống.
Tiểu Hoa nhảy từ trên cổ Hắc Long Vương xuống, tiếp đất vững vàng, dù sao nàng cũng là một con mãng xà, tu vi cũng không yếu, lắc đôi chân nhỏ, chạy tới bên người Cẩu gia, ôm đùi Cẩu gia với khuôn mặt đầy vẻ yêu thích.
Sắc mặt Hắc Long Vương có chút biến đen, khuê nữ đây là coi ông ta thành vật để cưỡi sao?
- Nơi này có chút nhỏ, không có chỗ để thuyền U Minh.
Tiểu U nhìn lướt qua toàn bộ nhà hàng, cau mày nói.
- Trên lầu có một gian phòng đặc biệt, ngươi có thể ở trên lầu.
Bộ Phương nhìn Tiểu U một cái rồi nói.
Sau đó, Bộ Phương dẫn đầu đi lên vị trí đó trên lầu.
Lên lầu, không gian trên lầu khá rộng, có rất nhiều phòng.
Ánh mắt của Minh Vương Nhĩ Ha lập tức sáng lên, hắn ta cũng có phòng thuộc về mình?
Tiểu U cũng mím khóe miệng, trong lòng có chút vui mừng.
Sau khi phân bổ phòng, mọi người xuống lầu.
Hắc Long Vương cũng đang cầu xin một phòng, nhưng nếu muốn có phòng dĩ nhiên là phải trả giá thật lớn.
Bộ Phương nhìn Hắc Long Vương, cuối cùng nói:
- Ngươi có thể làm bồi bàn trong tửu lâu, như vậy có thể trả tiền thuê phòng.
Nghe vậy, Hắc Long Vương đột nhiên trừng lớn mắt.
- Ta đường đường là Hắc Long Vương của Vô Tận Hải... Hô mưa gọi gió, là sự tồn tại chí cao vô thượng... Làm sao có thể làm bồi bàn trong cái tửu lâu hỏng bét này của ngươi?
Lỗ mũi của Hắc Long Vương ngay lập tức mở to, nói,
Nhưng, Bộ Phương không có trả lời hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận