Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1312: Một chén một ngàn vạn, già trẻ không gạt (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tất cả mọi người đều bị một màn này thu hút.
Trong không khí tràn ngập mùi hương thơm phức của rượu, hương rượu dường như trở nên sinh động hơn, đang không ngừng lay động.
Nước rượu này như những ngôi sao trên bầu trời đêm, vô cùng mê người.
Khiến cho người ta vô cùng say mê!
- Các ngươi tránh hết ra... Ta... Ta muốn uống rượu!
Ngay lúc tất cả Thánh Chủ cường giả đang ngây người ra.
Ngoài cửa, bỗng nhiên vang lên tiếng gọi ầm ĩ.
Một bóng người chậm rãi đi từ ngoài vào trong, đôi mắt tràn đầy vẻ khát vọng, vươn hai tay ra, mặt mũi tràn đầy hưng phấn.
Tầm mắt của mọi người nhìn sang, đó chính là nhìn thấy một sắc mặt tái nhợt, vô cùng gầy yếu, vạt áo phía trước ngực của Văn Nhân Thượng mở ra.
- Bộ lão bản... Cho ta một chén rượu! Một ngàn vạn nguyên tinh, ta có! Hạt giống linh dược quý hiếm... Ta cũng có!
Văn Nhân Thượng đi vào trong tửu lâu, trong mắt giống như là có vầng hào quang đang chuyển động, nhìn chằm chằm vào Bộ Phương ở trước mặt mở miệng nói!
Bộ Phương hơi bất ngờ.
Hắn không nghĩ tới, người mở miệng đầu tiên thế nhưng không phải là các Thánh Chủ đang ở đây, mà lại là tên Văn Nhân Thượng này.
- Được.
Nhưng cho dù có là kẻ nào, chỉ cần có thể đáp ứng được đồ vật mà hắn yêu cầu, đều có thể uống được một chén rượu Hoàng Tuyền Nại Hà.
Rất nhiều Thánh Chủ sắc mặt chuyển từ đỏ sang xanh, một ngàn vạn nguyên tinh đấy... Đối với bọn họ bây giờ mà nói, là một gánh nặng rất lớn.
Bọn họ cần phải chống đỡ việc tu hành của những thánh tử ở Thánh Địa, nếu nguyên tinh không đủ, làm sao họ có thể phản công và lấy lại phần đất đã mất đây?
Văn Nhân Thượng nghe được Bộ Phương nói xong, rất vui vẻ, lấy ra một cái nhẫn không gian, đưa cho Bộ Phương.
- Bộ lão bản, đây là toàn bộ tài sản của ta, vừa vặn một ngàn vạn nguyên tinh... Chỉ vì muốn uống một chén rượu!
Văn Nhận Thượng điên cuồng nói.
Hắn thật sự có chút điên cuồng, vì rượu mà điên, vì rượu mà cuồng!
Có thể gọi hắn là một tên nghiện rượu, bởi vì hắn yêu rượu.
Vì rượu, hắn có thể bán đi cả tửu lâu của hắn, đổi lấy nguyên tinh cũng chỉ vì rượu!
Bây giờ xuất hiện một loại rượu còn ngon hơn so với rượu nếp Băng Hỏa Ngộ Đạo trong ống trúc của hắn... Cho dù hắn có phải táng gia bại sản, cũng muốn nếm thử.
Bộ Phương không nói gì thêm, vung tay lên, ngay lập tức thu một ngàn vạn nguyên tinh lại, ánh mắt thản nhiên nhìn Văn Nhân Thượng.
Văn Nhân Thượng do dự trong chốc lát, cắn chặt răng, hào quang trong bàn tay chợt lóe lên, hộp gỗ đàn hương màu tím đột nhiên xuất hiện.
Hắn chậm rãi kéo nắp của hộp gỗ đàn hương ra, bên trong có linh khí rực rỡ tỏa ra.
- Đây là linh dược quý hiếm, hạt giống của Phượng Huyết Chu Quả... Ta đã nếm thử rất nhiều thứ, nhưng mà chưa từng trồng qua, bây giờ đem đến đổi một chén rượu của Bộ lão bản.
Văn Nhân Thượng nói ra.
Lấy ra hạt giống của Phượng Huyết Chu Quả, Văn Nhân Thượng vẫn cảm thấy có chút đau như cắt thịt!
Dù sao, nếu như hạt giống này có thể mọc lên cây, kết thành trái Phượng Huyết Chu Quả, chính là một nguyên liệu nấu ăn cực phẩm, tương đương với nguyên liệu nấu ăn cấp Thánh Chủ luôn đấy!
Một trái Phượng Huyết Chu Quả, vô cùng quý hiếm.
Nhưng mà, dù sao cái này cũng chỉ là hạt giống, có thể thành cây hay không, vẫn là vấn đề không biết được, cho nên Văn Nhân Thượng lấy để đổi rượu, cũng không phải là quá mức đau lòng.
Hạt giống Phượng Huyết Chu Quả.
Mắt của Bộ Phương sáng lên.
Thật đúng là một hạt giống linh dược quý hiếm đấy...
Trên tay Văn Nhân Thượng đúng là có không ít đồ vật tốt.
Bộ Phương tiếp nhận hộp gỗ đàn màu tím kia, thấy ở trong hộp, chất đầy nút bần, ở giữa những nút bần kia đặt một hạt giống màu đỏ, trên đó hằn lên những đường vân mờ ảo.
Bộ Phương cẩn thận từng li từng lí lấy hạt ở giữa ra, chiếu nó dưới ánh đèn, cái loại hạt giống này có vẻ trong veo và trong suốt có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ bên trong.
- Rất tốt... Giao dịch thành công.
Bộ Phương nói.
Ngay sau đó, vung tay lên, một cái ly đế cao từ trong bay ra, lơ lửng ở trước mặt của Văn Nhân Thượng.
Hương thơm của rượu dường như đã hóa thành thực chết, quẩn quanh ở trước mặt của Văn Nhân Thượng.
Văn Nhân Thượng có chút run rẩy và căng thẳng nhìn chén rượu ở trước mặt, nhìn thấy chén rượu trong như ánh sao sáng, không khỏi hít sâu một hơi, trong mắt còn hiện ra vài giọt nước mắt.
Cuối cùng cũng có thể thưởng thức rượu ngon làm lòng người say đắm này một lần.
Rượu Hoàng Tuyền Nại Hà.
Một ly vào Hoàng Tuyền, một ngụm cắn Nại Hà!
Loại rượu ngon như thế này chỉ cho phép có ở trên trời, ở nhân gian nào có nghe được mấy lần!
Văn Nhân Thượng cẩn thận từng li từng tí nâng chén rượu lên, sau đó nhẹ nhàng nhấp thử một ngụm.
Chỉ một ngụm đầu tiên, Văn Nhân Thượng có cảm giác da đầu của mình cũng muốn run lên không bình thường.
Với độ cồn này, nước mắt của hắn cũng muốn phải giữ lại, lỗ chân lông trên toàn thân hình như đều muốn mở ra, vô cùng sảng khoái!
- Rượu ngon, rượu ngon! Đúng là rượu ngon.
Văn Nhân Thượng hưng phấn la hét, vỗ tay hét lên.
Sau đó trước nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm của nhiều vị Thánh Chủ ở đây, hắn thật cẩn thận cất chiếc cốc đi.
- Rượu ngon bậc này, không thể uống lãng phí như vậy được, trở về pha loãng... Chưng lên, uống cho đủ!
Hai con mắt của Văn Nhân Thượng sáng lên, hưng phấn nói.
Nhấp một ngụm rượu, cả người hắn đều trở nên khô nóng, sắc mặt ửng hồng, trên người cảm thấy vô cùng nóng.
Trở về pha loãng để uống!
Rất nhiều Thánh Chủ nghe xong, đôi mắt cũng theo đó mà sáng lên.
Đúng vậy!
Trở về pha loãng rồi uống!
Ngay cả Cốc Chủ đời thứ nhất của Thao Thiết Cốc cũng bị giật mình, một nắm tóc trên đầu bỗng bay lên.
Tuy rằng việc pha loãng rượu ngon là một công việc cần có kỹ thuật cao, nhưng mà làm đầu bếp, hắn ta chắc chắn là có thể làm được, cho nên, mua một chén rượu rồi trở về pha loãng là lựa chọn tốt nhất!
- Tiểu đầu bếp Bộ Phương, cho lão phu một chén rượu! Một ngàn vạn nguyên tinh, một số nguyên liệu nấu ăn quý hiếm và hạt giống, lão phu cũng có!
Sau khi lão giả suy nghĩ thông suốt, hào khí ngút trời, vỗ ngực, nhìn thẳng vào Bộ Phương mà nói!
Các Thánh Chủ xung quanh cũng đều mở miệng, cần mua một ly rượu Hoàng Tuyền Nại Hà.
Pha loãng...
Bộ Phương nhếch khóe miệng một cái, cũng mệt mấy người như Văn Nhân Thượng có thể nghĩ ra biện pháp như thế này.
Nhưng mà rượu đã bán ra ngoài, Bộ Phương cũng mặc kệ bọn hắn muốn làm ra cái chuyện gì.
Đối mặt với nhiều Thánh Chủ và lão giả của Thao Thiết Cốc la hét, mặt Bộ Phương không lộ ra cảm xúc gì liếc mắt nhìn đám người này một cái.
Sau đó, vung tay lên, một màn bao phủ hiện lên, che đi rượu Hoàng Tuyền Nại Hà.
- Thật ngại quá, rượu Hoàng Tuyền Nại Hà, ba ngày bán một ly, muốn mua được ly rượu tiếp theo, xin mời các vị đúng ba ngày sau quay lại đây xếp hàng, tới trước được trước... Bỏ lỡ, thì lại chờ tiếp ba ngày.
Cất rượu Hoàng Tuyền Nại Hà đi, Bộ Phương thản nhiên nhìn về phía rất nhiều Thánh Chủ ở trong tửu lâu.
Tất cả mọi người sững sờ, nghe xong lời nói của Bộ Phương, ngây ra như phỗng.
Có ý tứ gì?
Ba ngày mới bán một chén rượu hả?
Chính là nói, nếu bọn họ muốn uống được rượu, cần phải chờ đợi ba ngày hay sao?
Người này... Vì sao lại không nói sớm chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận