Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2370: Nếu như ta giết hắn... (2)

Notice: Undefined offset: 156
Thậm chí còn để lộ ra mục đích muốn mời chào Bộ Phương.
Đương nhiên... Bị Bộ Phương cự tuyệt.
Lạc Tam Nương càng sốt ruột hơn, nghe được Bộ Phương cự tuyệt, trong lòng mới là thở ra một hơi.
Thầm nhủ Thiếu Vương gia nham hiểm.
Thiên phú của Bộ Phương quá yêu nghiệt, mặc kệ là thiên phú tu luyện hay là thiên phú trù nghệ, đều đáng giá để Thần Trù Cung trắng trợn lôi kéo.
Nếu là bị Thiếu Vương gia lừa gạt đi mất, vậy Lạc Tam Nương nàng sợ là muốn chui vào nhà vệ sinh khóc thút thít mất.
Sau một bữa mỹ thực, Lạc Tam Nương lập tức lôi kéo Bộ Phương, rời khởi Bình Dương Vương phủ.
Thiếu Vương gia một mực đứng lặng tại cửa Vương phủ, đưa mắt nhìn Bộ Phương rời đi.
Mọi người đều dần rời đi.
Chỉ còn lại Bình Dương Vương phủ bừa bộn.
Nhưng bọn hạ nhân bận rộn dọn dẹp, chỉ chốc lát sau, Vương phủ hỗn loạn liền trở lại ngăn nắp chỉnh tề như trước.
Ầm ầm!
Thiên Khung Chi Thượng.
Đột nhiên có tiếng nổ tung vang vọng.
Khoảng không bị xé toạc ra!
Có Ngũ Trảo Ngân Long xoay quanh trên Thiên Khung.
Ngân Long kéo theo chiến xa, trên chiến xa có một bóng dáng cao lớn sừng sững đứng lặng ở đó.
Chiến xa oanh minh, nặng nề áp sập hư không.
Thiếu Vương gia ngẩng đầu, thấy cảnh này, hơi hơi rung động.
Lập tức vội vàng khom người.
- Phụ vương!
Thiếu Vương gia cung kính nói, hạ nhân bốn phía cũng đều quỳ rạp trên đất, vô cùng cung kính.
Chiến xa rơi xuống.
Ngân Long thu nhỏ, hóa thành một ngân sắc tiểu xà, quấn quanh trên thân hình khôi ngô này, trên thân thể người kia có khí tức đáng sợ dao động, khí tức quấn quanh người, phảng phất như muốn chấn động hư không.
- Ừm? Ngươi lại tổ chức yến hội? Không tu hành cho tốt! Suốt ngày ăn chơi đàng điếm, còn ra thể thống gì!
Trong ánh mắt của nam tử khôi ngo mang theo sự lạnh lùng, nhìn Thiếu Vương gia.
Khiến cho tâm thần Thiếu Vương gia run lên.
Nếu là ngày xưa, tất nhiên hắn ta không phục, bởi vì hắn ta chính là yêu nghiệt lĩnh ngộ Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường, cực kỳ cao ngạo.
Thế nhưng hôm nay vừa bại dưới tay Bộ Phương, tâm thái của hắn ta đã thay đổi rất nhiều.
- Phụ vương giáo huấn rất phải, là hài nhi có tội. Phụ vương... hài nhi có một thỉnh cầu...
Trên mặt Thiếu Vương gia mang theo sự cung kính.
Bình Dương Vương hơi sững sờ, thái độ hôm nay của oa nhi này có chút kỳ quái? Chẳng lẽ lại gây ra chuyện gì rồi?
- Ừm? Ngươi nói...
- Hài nhi muốn tu hành... Vạn Long kiếm ca! Mong phụ thân thành toàn!
Thiếu Vương gia ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định!
Sự kiên định này khiến Bình Dương Thần Vương hơi hơi nhướng mày lên.
Oa nhi này... Xem ra là bị cái gì kích thích rồi.
...
Bên trong chiến thuyền xa hoa.
Bầu không khí có chút yên tĩnh.
Hàng lông mi dài của Lạc Tam Nương hơi hơi rung động, đôi mắt to quyến rũ nhìn chằm chằm Bộ Phương.
Giống như muốn nhìn Bộ Phương thật rõ ràng.
Không nghĩ tới Bộ Phương này, mới nhìn qua như một tên nhà quê, thế mà lại là thâm tàng bất lộ.
Nhất quyền trấn áp Bình Dương Thiếu Vương gia.
Điều này lúc trước, nàng là tuyệt đối không ngờ rằng.
Thần thông, Pháp Tắc Chí Cường, trù nghệ...
Tất cả những điều này trên người Bộ Phương dường như đều được bao phủ một lớp vải mỏng.
Càng muốn tìm tòi nghiên cứu, lại càng phát hiện ra những điều không thể tin nổi.
- Khụ khụ...
Không khí có hơi lúng túng, khiến Bộ Phương có chút không quen.
Mặt không biểu tình vội ho một tiếng, đánh vỡ sự yên tĩnh trên chiến thuyền.
- Đa tạ Lạc quản sự giúp đỡ...
Bộ Phương nói ra.
“Chắc hẳn Lạc Tam Nương cũng đã đoán được Thất Thải Phệ Thiên Mãng này biến mất có liên quan đến mình, nhưng nàng vẫn đứng về phía mình, cho dù có đắc tội Thiếu Vương gia cũng không tiếc.”
“Đối với điểm ấy, nhất định phải nói lời cảm tạ.”
- Ta biết ngươi đi Bình Dương Vương phủ chính là vì Thất Thải Phệ Thiên Mãng này...
Lạc Tam Nương lười biếng duỗi người một cái, dáng người quyến rũ lập tức hiện ta vô cùng tinh tế.
- Nhưng mà, tỷ không nghĩ tới, thế mà ngươi lại to gan như vậy! Có điều... Ngươi có đủ tư cách để mà to gan ấy.
- Ngươi đánh bại Thiếu Vương gia, sợ là ngày mai tin tức sẽ truyền khắp toàn bộ Triều Đô Thần Triều, chuyện ngươi lĩnh ngộ Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường chẳng mấy chốc cũng sẽ truyền bá ra.
Lạc Tam Nương mở miệng nói.
Sắc mặt nàng đột nhiên trở nên có chút nghiêm túc.
- Mộc Tú Vu Lâm, Phong Tất Tồi Chi()... Đạo lý kia ngươi phải hiểu, ngươi chỉ là một Bán Thần đến từ Đại Thế Giới bình thường, dù cho ngươi có lĩnh ngộ Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường, thì trong Triều Đô Thần Triều, ngươi vẫn chả là cái gì... Triều Đô Thần Triều, mặc dù đều thuận theo người thừa kế là Đế Tử, nhưng các Đại Hoàng Tử cũng vẫn tranh giành quyền lực lẫn nhau, cổ(*) có tiềm năng như ngươi này, nhất định sẽ trở thành đối tượng được chào đón...
- Cho nên tình cảnh của ngươi cũng không phải rất tốt, nhưng bây giờ danh phận của ngươi là người của Thần Trù Cung, ngược lại không có gì phải lo...
Lạc Tam Nương nói.
Bộ Phương gật đầu, những đạo lý này hắn đương nhiên đều hiểu.
Có điều hắn cũng không quan tâm, chuyện mà hiện tại hắn quan tâm là, phải tìm được đám người Cẩu gia bọn họ.
Thật ra chuyện nổi danh ngược lại cũng không phải chuyện gì xấu, chí ít thì sau khi có danh tiếng, Cẩu gia muốn tìm hắn, cũng dễ dàng hơn nhiều.
- Đi thôi... Về Thần Trù Cung trước, ta có sổ sách... Nên tính toán!
Lạc Tam Nương đột nhiên nhếch đôi môi đỏ lên, lộ ra một tia cười lạnh.
Bộ Phương khẽ giật mình.
Sau đó, khóe miệng nhếch lên, tựa hồ là khinh thường.
- Đúng vậy, nên tính toán...
- Nếu như ta giết hắn, Thần Trù Cung các ngươi sẽ hội trách tội ta sao?
Trên mặt Bộ Phương không có biểu tình nói ra.
- Không không không, lão nương ta cái gì cũng không biết.
Lạc Tam Nương nheo mắt lại, giống như một con mèo lười biếng, đôi mắt nheo lại chỉ để lộ ra một khe nhỏ nhìn chằm chằm Bộ Phương.
(*)Mộc Tú Vu Lâm, Phong Tất Tồi Chi: người nổi bật dễ bị chú ý, bị ghen ghét hãm hại.
(**): cổ phiếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận