Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1253: Một món ăn đã tồn tại vạn năm (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bảy chiếc đầu người bắn tung lên, máu tươi phun ra ngoài.
Cộc cộc cộc.
Cùng với máu phun ra, những cái đầu khổng lồ đó cũng rơi xuống trên mặt đất, ra tiếng vang trầm nặng.
Ngao Bạch nhìn cảnh này với vẻ kinh hãi, hai tay cầm hai thanh đao đều bất giác run lên bần bật, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đây chính là... Bảy vị cường giả cảnh giới Thiên Hư đấy!
Làm thế nào mà chỉ trong nháy mắt đã có thể chém vỡ hết đầu như vậy chứ?
Người mặc áo choàng đen đột nhiên xuất hiện này, rốt cuộc là tồn tại kinh khủng gì vậy?
Tại sao lại có sự tồn tại đáng sợ như vậy trong cung điện này chứ?
Hán tử Ma Hạt Tộc hán tử lúc đầu kia cũng bị dọa cho sợ hãi đến nỗi toàn thần đều đang run bần bật như cầy sấy.
Bảy vị đại nhân cảnh giới Thiên Hư đều bị giết chết cùng một lúc, quả thật chuyện này là một đả kích quá lớn đối với hắn.
Những người này đều là Thiên Hư, chứ không phải là Đại Hư đâu!
Mỗi một vị Thiên Hư đều rất được tôn sùng trong Ma Hạt Tộc, thế nhưng, lại có những bảy vị cường giả Ma Hạt Tộc bị chém đứt đầu trong một khoảnh khắc đó.
Vù vù vù
Mặc dù, bảy vị cường giả Ma Hạt Tộc đã bị chém rơi đầu, nhưng dù sao bọn họ cũng là Thiên Hư, cho nên tàn hồn bọn họ sẽ không bị tan biến một cách dễ dàng như vậy được, mà đều vặn vẹo bay ra từ bên trong thân thể.
Tàn hồn của bọn họ cũng vô cùng sợ hãi, nhốn nháo gào thét một cách điên cuồng.
Hắc Bạch Thao Thiết trên cánh tay của Bộ Phương cũng gầm lên cùng lúc, tiếng gầm dường như tạo thành một cơn bão, tấn công bảy đạo tàn hồn đang bay lơ lửng trong hư không kia, muốn hấp thu hết toàn bộ những đám tàn hồn này.
Cường giả hắc bào không ngăn cản Bộ Phương, cũng không cắt ngang Hắc Bạch Thao Thiết hấp thu những tàn hồn này, chỉ là trong đôi mắt đỏ ngầu kia mang theo một chút cân nhắc.
- Tiểu tử... Đưa con dao trong tay ngươi cho ta xem một chút!"
Giọng nói khàn khàn vang lên, tiếng khan giống như là đã rất lâu chưa nói chuyện vậy.
Cường giả hắc bào kia nhìn chằm chằm vào Bộ Phương, nói với vẻ đầy hứng thú.
Bảy đạo tàn hồn đều bị cánh tay Thao Thiết của Bộ Phương hấp thu toàn bộ, Bộ Phương có thể cảm nhận được một cỗ khí lực vô cùng đáng sợ.
Sức mạnh thể xác của hắn dường như lại được tăng cường rất nhiều trong khoảnh khắc này lạ.
Tuy nhiên, bây giờ, cái mà Bộ Phương quan tâm không phải là những thứ này, mà là cường giả hắc bào chỉ dùng một đòn đã có thể chém giết bảy vị cường giả Thiên Hư kia.
Đối phương thế mà lại muốn xem dao phay Long Cốt trong tay hắn...
- Không được.
Bộ Phương từ chối với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Con dao này là bộ dụng cụ Trù Thần thuộc về hắn.
Ánh sáng đỏ rực trong đôi mắt của cường giả hắc bào lập tức bừng lên.
- Ngươi dám cự tuyệt ta? Không sợ ta giết ngươi sao?
Cường giả hắc bào lạnh lùng lên tiếng, hắn bước lên một bước, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Bộ Phương.
Một áp lực đáng sợ trong cơ thể hắn bộc phát ra, như thể muốn làm cho Bộ Phương phải khuất phục ngay lập tức.
Nhưng đáng tiếc là, có hệ thống ở đây, nên Bộ Phương không có bất kỳ cảm giác gì đối với những thứ như uy áp.
Mà ngược lại, Ngao Bạch ở bên cạnh Bộ Phương lại bị dọa sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn, ngã nhào trên đất.
Uy áp của Thần Linh Cảnh...
Mặc dù không thể sử dụng tu vi trước tòa cung điện bằng đồng này, nhưng uy áp từ trong thân thể bộc phát ra vẫn rất có sức uy hiếp đấy.
Tu vi của gã cường giả áo đen trước mặt này nhất định là Thần Linh Cảnh, hơn nữa còn không phải là Thần Linh Cảnh bình thường!
- Giết ta? Vậy ngươi cứ giết...
Bộ Phương nói với vẻ thản nhiên, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, không hề có chút lo lắng nào.
Cường giả hắc bào nhìn chòng chọc vào Bộ Phương.
- Ngươi có biết ta đã ở chỗ này bao nhiêu năm rồi không? Ta biết rõ nơi này hơn ngươi nhiều, nếu như ta muốn giết ngươi, ngươi cũng không ngăn được, ngươi thật sự không sợ chết sao?
Đối với lời đe dọa của cường giả hắc bào, Bộ Phương chỉ lắc đầu.
Nói bằng vẻ vô cùng chắc chắn.
- Ngươi không thể giết được ta, mà ngươi cũng sẽ không giết ta.
Sắc mặt của Ngao Bạch đều bị dọa cho tái mét...
Gã nhân loại này, tại sao lại không sợ chết như vậy chứ, hắn lấy đâu ra tự tin mà cảm thấy người mặc hắc bào này sẽ không giết hắn hả?
Nhưng mà, ngoài dự đoán của Ngao Bạch.
Sau khi người áo đen kia nhìn chằm chằm vào Bộ Phương một lúc lâu, thì đột nhiên lại phá lên cười.
Giọng nói khàn khàn không ngừng lượn lờ trước toàn bộ cung điện.
Ngay sau đó, cường giả hắc bào mở áo choàng ra, để lộ ra khuôn mặt già nua tiều tụy.
Mái tóc bạc trắng xơ xác rối bời, những sợi tóc khô xơ đang bay qua bay lại trên đỉnh đầucủa hắn.
- Tiểu tử, nhìn dáng vẻ của ngươi... Ngươi hẳn là một đầu bếp nhỉ? Vậy thì ngươi có biết ta là ai không!
Ánh mắt của lão giả nhìn chằm chằm vào Bộ Phương rồi hỏi.
- Không biết.
Bộ Phương lắc đầu, cảm thấy lão già này có chút kỳ quặc, đang yên đang lành lại hỏi vấn đề này làm gì, hắn cần phải biết lão già này là ai sao.
Lão già trừng mắt lên một cái, thật không ngờ hắn đã gợi ý thẳng thừng như vậy rồi, mà tên tiểu tử trước mặt này lại còn không hiểu ý của hắn.
- Lão phu là Cốc chủ đời thứ nhất của Thao Thiết Cốc... Cũng là Cốc chủ một tay xây dựng nên Thao Thiết Cốc! Lưu Mặc Bạch Bạch!
Lão giả giới thiệu.
Cốc chủ đời thứ nhất của Thao Thiết Cốc sao?
Bộ Phương ngơ ngác, thân phận này thật sự có chút không tầm thường.
Có điều là... chuyện này có liên quan gì tới hắn chứ.
- Ngươi thật là tài giỏi.
Sau khi Bộ Phương ngây người ra, mặt không cảm xúc mà nói.
Tròng mắt của lão giả kia đều sắp rơi ra ngoài rồi, làm một đầu bếp, khi nghe được danh hào của hắn chẳng lẽ không phải là nên khiếp sợ hay sao?
- Vì vậy... Tiểu tử, đưa dao phay của ngươi cho lão phu xem một chút.
Lưu Mặc Bạch nói.
Khí tức trên chiếc dao phay của Bộ Phương khiến cho toàn thân Lưu Mặc Bạch đều run rẩy, hắn ở trước cung điện bằng đồng lâu như vậy, tất nhiên sẽ biết được khí tức đến từ cung điện bằng đồng.
Trên chiếc dao phay kia... có khí tức của cung điện bằng đồng!
Hắn một mực tìm cách tiến vào trong cung điện, đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có chút mặt mũi rồi!
- Dao phay... Không đưa.
Bộ Phương lắc đầu, lại từ chối một lần nữa.
Ù ù ù
Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, dao phay Long Cốt hóa thành một ánh sáng màu vàng, lập tức tản đi, biến mất trong tay của Bộ Phương.
- Ngươi...
Lưu Mặc Bạch tức điên lên, tại sao tên tiểu tử thối này lại cứng đầu như vậy chứ?
Tuy nhiên, hắn cũng không dám xằng bậy, cung điện bằng đồng này vô cùng thần bí, vậy thì cũng sẽ có bí ẩn để thoát khỏi thế giới này.
Hắn không dám mắc bất kỳ sai lầm nào.
Với tư cách là Cốc chủ đời thứ nhất của Thao Thiết Cốc, năm đó kinh tài tuyệt diễm, là Thánh chủ trấn áp Thất Đại Thánh ở Đại Lục Tiềm Long, là cường giả đỉnh cao trong Đại Lục Tiềm Long, thế nhưng khi đạt tới thời kỳ đỉnh cao, vì muốn tìm cách thoát khỏi, vì theo đuổi đỉnh cao của tài nghệ nấu nướng mà hắn đã bôn ba khắp nơi trên đại lục để tìm kiếm cơ duyên.
Chỉ sau khi thực lực đạt đến một trình độ nhất định, mới biết được rằng Đại Lục Tiềm Long chính là một lồng giam khổng lồ vây nhốt người của nơi này.
Lưu Mặc Bạch muốn thoát khỏi nó, vì vậy hắn đã bị nhốt trong tòa cung điện bằng đồng này mấy nghìn năm rồi.
Từ lúc còn là tuổi trẻ tài cao cho đến tuổi già xế chiều như bây giờ...
Trong lòng hắn hết sức đau khổ.
Chờ đợi lâu như vậy mới có thể đổi lấy một chút khí tức cùng một tia hy vọng ở trong cung điện bằng đồng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận