Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2680: Chênh lệch múi giờ chưa kịp thích ứng! (2)

Notice: Undefined offset: 184
Đôi mắt kép của Tiểu Bì xoay tít, nó quay mòng mòng, cái đầu lắc lắc, biểu thị rằng nó cũng không biết...
Bộ Phương cau mày mà thở dài một hơi.
Hai đầu lông mày hiện lên một tia lo lắng.
Không phải hắn lo lắng cho an nguy của Tiểu U và Tiểu Hồ, cho dù là tu vi có bị áp chế, nhưng ở trên Trái Đất không thể tu luyện này cũng sẽ không có ai có thể gây tổn thương gì cho Tiểu U được.
Dù sao thì Tiểu U cũng là Trớ Chú Thiên Nữ, thân thể cấp Thiên Thần, cho dù có bị bom hạt nhân nổ trúng thì cũng không mảy may tổn thương chút nào.
Ngay cả khi tu vi bị áp chế thì tính kháng cự của thân thể vẫn còn tồn tại ở đó.
Mặc dù không thể sử dụng tu vi áp đảo trời đất, nhưng nàng vẫn có sức chiến đấu bình thường mà. .
Mà theo Bộ Phương thấy thì ở Trái Đất, sức chiến đấu cơ bản của Tiểu U... Đó được xem là trình độ của một cao thủ tuyệt thế đấy.
Điều Bộ Phương lo lắng là mối nguy hiểm tiềm ẩn ở Trái Đất mà hệ thống đã từng nói, một khi Tiểu U và Tiểu Hồ không cẩn thận dính líu vào thì hỏng bét rồi .
Ra khỏi phòng, đi xuống lầu.
Đối diện tòa nhà cũ là nhà hàng nơi mà Bộ Phương từng làm đồ bếp học việc.
Ngoài cửa nhà hàng, một thanh niên mặc đồng phục đầu bếp bẩn thỉu vừa nhìn thấy Bộ Phương là đã sáng bừng mắt lên.
- Nhóc con, còn không đến đây nhanh lên! Mấy giờ rồi chứ, gọi điện cũng không trả lời, muốn bị làm thịt rồi hả? Không muốn làm nữa đúng không?
Cậu thanh niên ngậm một điếu thuốc trong miệng, vừa nhìn thấy Bộ Phương là đã lớn tiếng quát mắng.
Người thanh niên này tên là Lưu Mục.
Là đầu bếp học việc vào nhà hàng này trước Bộ Phương một chút, thế nên cậu ta tự xưng là đàn anh của Bộ Phương, lúc trước Bộ Phương thật thà chỉ biết cắm đầu vào học nấu ăn nên cậu ta thường xuyên la mắng quát tháo Bộ Phương.
Vẻ mặt Bộ Phương không thay đổi mà liếc nhìn Lưu Mục một cái, hắn cho tay vào túi áo móc một chiếc điện thoại di động ra.
Đó là một chiếc điện thoại hiệu Nokia cũ kỹ, ở thời đại mà ai ai cũng sử dụng các dòng điện thoại thông minh thì nó được xem là đồ cổ rồi.
- Cậu nhìn xem, tôi đã gọi cho cậu bao nhiêu cuộc điện thoại rồi... Cánh cứng cáp rồi là n muốn học theo người ta lười biếng!
Lưu Mục cười mỉa, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc, trong miệng thở ra một vòng khói.
Bộ Phương liếc nhìn Lưu Mục một cái, hắn tóm lấy điện thoại rồi ấn mạnh xuống bàn phím.
Răng rắc!
Thậm chí Bộ Phương còn không dùng sức nữa.
Điện thoại bị bóp vỡ nát, tia lửa điện còn bắn xẹt xẹt mấy cái nữa.
Lưu Mục.
- ...
Khóe miệng Bộ Phương nhếch lên.
- Tôi vừa mới trở về, lệch múi giờ còn chưa kịp thích ứng.
Bộ Phương thản nhiên nói, rồi tiện tay ném chiếc điện thoại di động đã bể nát sang một bên.
- Tôi có việc cần đi ra ngoài.
Bộ Phương từ tốn nói.
Nói xong, hắn quay lưng bước đi.
Đầu thuốc lá của Lưu Mục cũng rơi hết xuống đất, khi hoàn hồn lại, trong lòng cậu ta lập tức có chút thẹn quá hoá giận.
Tên nhóc thối này cũng học được cách doạ nạt người khác rồi!
Nghĩ là chỉ cần bóp nát một cái điện thoại cũ thì có thể ra vẻ được rồi sao?
- Cậu đứng lại đó cho tôi! Ai cho cậu đi hả?
Lưu Mục sải bước đuổi theo Bộ Phương.
Cậu ta đưa tay ra đập mạnh vào vai Bộ Phương, muốn túm Bộ Phương lại.
Cậu ta nghĩ rằng Bộ Phương chỉ đang doạ nạt mà thôi, ngày nào Lưu Mục cậu ta cũng bắt nạt Bộ Phương, chẳng lẽ còn không hiểu rõ tính tình của thằng nhóc này hay sao chứ?
- Con mẹ nó, cậu đứng lại cho tôi!
Lưu Mục gầm lên.
Nhưng cậu ta chỉ kéo mạnh một cái, cũng không lay chuyển nổi Bộ Phương.
Cứ tựa như đang kéo một tảng đá vậy.
Bộ Phương dừng bước chân lại, hắn lườm Lưu Mục một cái.
Ban đầu, Lưu Mục vốn định doạ nạt mấy câu thôi, nhưng...
Đối diện với ánh mắt của Bộ Phương, lời nói của cậu ta lập tức bị kẹt lại trong cổ họng...
Ánh mắt Bộ Phương tựa như vực sâu không đáy khiến da đầu cậu ta tê dại...
Đậu phộng!
Đây là… Biến thành người khác con mẹ nó rồi!
Ánh mắt này... Thật đáng sợ!
Lưu Mục khụy xuống tại chỗ, cậu ta cảm giác như hai chân mềm nhũn, cậu ta bùm bụp hai tiếng mà quỳ xuống trước mặt Bộ Phương.
Khoé miệng Bộ Phương co rút một cái.
- Thật xin lỗi, lệch múi giờ còn chưa kịp thích ứng, doạ cậu sợ rồi...
Vừa rồi Bộ Phương chỉ vô tình để lộ một chút khí tức thôi mà như thể đã khiến cho Lưu Mục sợ mất mật rồi. .
Chít chi c..h..i…t.
Tiểu Tôm trên vai Bộ Phương cũng nhìn Lưu Mục cất tiếng kêu to.
Khóe miệng Lưu Mục run lên một hồi, thân thể đang xụi lơ dưới đất lập tức run rẩy lẩy bẩy:
- Đây… Con mẹ nó đây là… tôm tích?
Thế giới này... thế mà lại có tôm tích màu vàng hả?
- Xin nghỉ giúp tôi.
Bộ Phương lười nhiều lời với Lưu Mục.
Hắn chỉ vỗ nhẹ vào tay cậu ta.
Răng rắc...
Lưu Mục trợn trừng con ngươi, há to mồm mà phát ra tiếng hét thảm thiết.
Bộ Phương chỉ vỗ nhẹ vào tay cậu ta thôi mà đã làm tay cậu ta đau đớn cứ như bị cửa kẹp vậy.
Toàn thân Lưu Mục run rẩy, cậu ta hoảng sợ mà nhìn Bộ Phương chỉ đang mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, chân xỏ dép lào bước đi kia.
Bộ Phương này... Không phải là Bộ Phương mà cậu ta từng biết.
Đây... là quỷ đúng không!
- Gần đây, bản tin truyền hình thường hay nói đến càng ngày càng có nhiều con người kỳ lạ xuất hiện, nói cái gì mà có nhiều chuyện ma quỷ xuất hiện liên tục... Chẳng lẽ là thật? Không lẽ… Bộ Phương bị quỷ nhập vào người rồi chắc.
Lưu Mục kinh hãi mà run bần bật.
Bộ Phương rời đi.
Hắn định đi xung quanh tìm Tiểu U và Tiểu Hồ.
Mặc dù đã trở về Trái Đất một lần nữa, nhưng hắn cũng không có thời gian để xâu chuỗi lại mọi việc lại.
Việc quan trọng bây giờ là phải đánh thức Khí Linh của Trù Thần Sáo Trang đang ngủ say.
Việc cấp bách bây giờ là phải tìm được Tiểu U...
Không sợ người khác gây phiền phức cho Tiểu U, chỉ sợ nếu Tiểu U xảy ra chuyện gì thì đến lúc đó sẽ làm chấn động cả thế giới này, vậy thật không ổn rồi.
Nhưng mà.
Bởi vì Thần Thức của Bộ Phương đã bị áp chế nên hắn không có cách nào sử dụng nó để tìm kiếm trong phạm vi lớn được.
Tìm nửa ngày trời cũng không thấy tăm hơi đâu.
Rào rào...
Đang đi dạo trên đường thì bất chợt trời đổ mưa to.
Từng giọt nước to như hạt đậu tí tách rơi xuống làm Bộ Phương có hơi kinh ngạc.
Vì trời mưa to nên người đi đường cũng vội vàng tìm chỗ trú.
Chỉ có một mình Bộ Phương là trơ trọi đứng dưới cơn mưa.
Tiểu Bì vui vẻ nhảy nhót trên vai Bộ Phương, đám chân nhỏ dày đặc của nó liên tục quay tròn.
Dường như cơn mưa này đã làm nó rất vui vẻ.
Bộ Phương vươn tay ra, một giọt mưa tí tách rơi vào lòng bàn tay hắn.
Nhìn những hạt mưa, Bộ Phương hơi nhíu mày lại.
Bởi vì trong hạt mưa có linh khí đang không ngừng lưu chuyển...
Đây là một trận mưa linh khí.
Bộ Phương giật mình, mưa linh khí?
Nơi này có còn là Trái Đất không vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận