Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2498: Di tích Thiên Thần Thượng Cổ (2)

Notice: Undefined offset: 176
Lạc gia chủ nhìn Bộ Phương biến mất rồi thở ra một hơi thật dài.
Tên đầu bếp này đã tiến vào di tích Thiên Thần Thượng Cổ rồi, bên trong di tích... Sợ rằng sẽ xảy ra một sự thay đổi rất lớn.
...
Di tích Thiên Thần Thượng Cổ.
Mỗi một Thần Triều đều nắm giữ một di tích, chính là nơi mà sau khi Thiên Thần Thượng Cổ ngã xuống mà tạo thành.
Có thể bên trong di tích này có một vị Thiên Thần gặp thất bại, nhưng cũng có thể có rất nhiều Thiên Thần đã ngã xuống.
Vào thời đại thượng cổ, trở thành Thiên Thần dễ dàng hơn nhiều so với Hỗn Độn Vũ Trụ bây giờ.
Theo truyền thuyết, từ thời thượng cổ, có rất nhiều Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường chứ không chỉ có mỗi năm đạo như ngày nay.
Vù...
Hư không run lên một hồi.
Ngay sau đó, một hắc động nhỏ xuất hiện, hắc động đang mở rộng ra không ngừng rồi hoá thành một cánh cửa thông đạo khổng lồ.
Một bóng dáng gầy gò đi ra từ bên trong cánh cửa thông đạo.
Vù...
Gió thổi lướt nhẹ qua, một mùi máu tươi nồng nặc ập đến.
Tước vũ bào trên người vang lên sột soạt, chân Bộ Phương giẫm lên mặt đất rắn chắc, hai mắt hắn nheo lại.
Đây chính là nơi mà lúc trước Cẩu gia và Tiểu Hồ đã lưu lạc.
Tiểu Hồ nằm trên vai Bộ Phương, nó không hề vui vẻ gì khi trở về nơi ở quen thuộc cả.
Nơi này không có Linh Quả, không có Tiểu Bát mà cũng chả có Tiểu Bì...
Nó rất cô đơn.
Dường như bởi vì hờn dỗi nên Tiểu Hồ quay đầu đi không thèm để ý gì tới Bộ Phương, nó tức giận vì Bộ Phương lại mang nó về cái nơi rách nát này.
Đối với việc này, Bộ Phương cảm thấy có hơi dở khóc dở cười, con Tiểu Hồ Ly kiêu ngạo này.
Nhiễm Thiên Thần huyết rồi nên nó cũng trở nên kiêu ngạo hơn rất nhiều.
Hắn xoa đầu Tiểu Hồ, tay Bộ Phương lắc một cái, lập tức có một viên Bạo Liệt Ngưu Hoàn bản nâng cấp xuất hiện, hắn đưa nó cho Tiểu Hồ.
Có thức ăn, mặt mũi của Tiểu Hồ biến mất trong phút chốc.
Nó há miệng ra rồi nuốt lấy Bạo Liệt Ngưu Hoàn vào, không thèm nhai mà đã trực tiếp nuốt xuống luôn.
Có thức ăn, Tiểu Hồ Ly đã vui vẻ hơn rất nhiều.
- Tiểu Hồ, ngươi có biết nơi mà Thiên Thần Thượng Cổ rơi xuống ở đâu không? Đưa ta tới đó, ngươi sẽ có thêm nhiều Bạo Liệt Ngưu Hoàn nữa, thậm chí còn có cả Huỷ Diệt Kiền Oa và Tử Vong Kiếm Oa nữa nha.
Bộ Phương xoa đầu Tiểu Hồ rồi nói, nếu muốn thu hoạch được Pháp Tắc Thiên Thần, có lẽ chỉ có thể tìm được chúng ở nơi Thiên Thần Thượng Cổ rơi xuống thôi.
Chỉ có mỹ thực mới có thể dụ dỗ được Tiểu Cật Hóa này thôi.
Hai mắt của Tiểu Hồ sáng lên khi nghe thấy sẽ có được nhiều Bạo Liệt Ngưu Hoàn hơn, lại còn cả Huỷ Diệt Kiền Oa nữa, đôi mắt nhỏ lập tức híp lại thành đường vòng cung.
Hờn dỗi với lão đại cung cấp thức ăn sao?
Không tồn tại, mãi mãi cũng không tồn tại đâu!
- Nào!
Tiểu Hồ nói một câu.
Sau đó, chín cái đuôi hồ ly lắc lư một hồi.
Thân hình nó hóa thành một đạo bạch quang rồi phóng vút đi trong nháy mắt, ngay lập tức thoát đi.
Rơi lên trên mặt đất của khu di tích, tứ chi bò liên tục trên mặt đất gây nên một trận khói bụi mịt mù.
Khóe miệng của Bộ Phương hơi giật.
Hắn bắt chéo hai tay lại rồi dạo bước, co lại thành một tấc rồi đi theo sau lưng Tiểu Hồ.
Bộ Phương đã lĩnh ngộ được Pháp Tắc Không Gian nên mỗi một bước đi đều rút ngắn khoảng cách trong không gian lại, tốc độ di chuyển cũng được tăng lên gấp bội.
Tốc độ của Tiểu Hồ cũng rất lợi hại, cứ giống như một chiếc chiến xa đang di lướt ngang trên mặt đất vậy.
Một người một thú duy trì phương thức tiến lên kỳ lạ này, nhanh chóng di chuyển bên trong di tích Thiên Thần Thượng Cổ.
...
Đoàn sứ giả của Thái Thản Thần Triều.
Toàn bộ đoàn sứ giả đều tràn ngập trong một nỗi đau thương, khí thế có hơi nặng nề.
Thượng Đẳng Thần Vương dẫn đội của bọn họ đã bị chặt đứt tứ chi rồi giam vào thiên lao của Hạ Ấp Thần Triều.
Đây là một đả kích rất lớn đối với toàn bộ đoàn sứ giả.
Trong đoàn bọn họ chỉ còn lại có một vài vị Trung Đẳng Thần Vương và Hạ Đẳng Thần Vương thôi.
Cộng thêm đó là những yêu nghiệt thiên tài đến từ Thái Thản Thần Triều.
Bọn họ mới là bộ phận quan trọng thật sự của đoàn sứ giả lần này.
Thái Thản Thần Triều không hành động cùng với Tiên Linh Thần Triều.
Nói một cách đơn giản, thậm chí hai Thần Triều này còn không giáp mặt nữa, bởi vì vốn hai bên đã ở trong tình trạng cạnh tranh.
Đội ngũ của Thái Thản Thần Triều di chuyển một cách chậm rãi.
Bọn họ đi bộ bên trong khu di tích hoang vu.
Trên thực tế, những người này không còn xa lạ gì với di tích nữa, bởi vì Thái Thản Thần Triều cũng có di tích Thiên Thần Thượng Cổ.
Cho nên, ngược lại bọn họ cũng không khẩn trương lắm.
Một vị Thần Vương đã từng bay đến trên không trung của di tích, hắn ta quan sát từ trên cao xuống rồi chợt nhận ra toàn bộ khu di tích giống như một dáng người vậy.
Nó giống như thi thể của Thiên Thần Thượng Cổ khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Mà trong di tích, đâu đâu cũng là bảo bối.
Nếu như có thể may mắn thu hoạch được Thiên Thần huyết hoặc Thiên Thần cốt thì về cơ bản là phát tài rồi!
Đối với những người tu hành mà nói thì Thiên Thần huyết và Thiên Thần cốt đều là thứ quý giá mà có tiền cũng không thể mua được.
Cộc cộc cộc…
Một vị Trung Đẳng Thần Vương của Thái Thản Thần Triều mang vẻ mặt u ám đang dẫn đoàn người tiến về phía trước.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt của hắn ta cứng đờ lại rồi nhìn về phía nơi xa.
Ở đó... Như thể ở phía đường chân trời có một bóng người đang lơ lửng bay đến.
- Ai đang ở đó?
Vị Thần Vương này vô cùng cả kinh, dường như trong ánh mắt hắn ta bộc phát ra ánh sáng vô tận.
Thần thức của hắn ta lan tràn ra, dường như muốn làm cho đối phương phải sợ hãi và buộc đối phương phải lui lại.
Nhưng mà.
Điều khiến cho toàn bộ đoàn sứ giả của Thái Thản Thần Triều đều Đô phải hoảng hốt đó là.
Dường như đối phương vốn chẳng hề có ý định lui ra.
Hắn bước từng bước một đi tới một cách chậm rãi.
Rất nhanh…
Đã đi đến trước mặt đoàn sứ giả của Thái Thản Thần Triều.
Bóng người này cúi đầu thấp xuống, đứng lặng ở nơi đó.
Trong nhất thời, bầu không khí có hơi ngưng trệ lại.
Ánh mắt của Trung Đẳng Thần Vương đến từ Thái Thản Thần Triều hơi nheo lại.
Ngay sau đó, bóng người đó lao ra.
Rơi lên trên mặt đất phát ra tiếng ầm vang.
Hắn ta đi đến trước bóng người đó.
- Các hạ, sao lại cản đường của đoàn sứ giả Thái Thản Thần Triều chúng ta chứ?
Trung Đẳng Thần Vương thản nhiên nói.
Tuy nhiên, vừa nói dứt câu.
Sắc mặt của vị Thần Vương này đột nhiên cứng đờ lại.
Bởi vì, hắn ta phát hiện ra bóng người đang cúi thấp đầu kia từ từ ngẩng đầu lên.
Bóng người đó... Thế mà lại không có khuôn mặt!
Chỉ có một lỗ hổng nứt ra cùng với một tiếng cười lạnh lẽo phát ra từ bên trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận