Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1036: Quật ngã tất cả (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Cánh hoa màu hồng phiêu đãng.
Minh Vương Nhĩ Cáp nhất thời sững sờ, giơ tay lên một cánh hoa rơi vào tay hắn, bỗng nhiên tan ra như nước.
- Tử Tôn, đừng đùa nữa, tốc chiến tốc thắng, thừa dịp người khổng lồ kia đang lãng phí sức lực chúng ta phải nhanh chóng ra tay. Nhân lúc hắn chưa hồi phục lại thì cướp tâm Thao Thiết về đây.
Bích Liên Thiên chân đạp đài sen, nói ra.
Tử Tôn bối rối, mặt đầy nước mắt.
Hắn rất muốn gào thét lên.
- Con mẹ nó, con mắt nào nhìn thấy lão tử đang vui đùa hả?
Cục gạch này con mẹ nó có độc mà… không trốn được!
- Ta giúp ngươi giải quyết tên này, chúng ta hợp tác, ngươi không phải rất cần tâm Thao Thiết sao? Chúng ta cùng hợp tác, giành lại tâm Thao Thiết, ta chỉ cần ngươi đáp ứng một món nợ ân tình của ta là đủ.
Sợi tóc của Bích Liên Thiên phiêu đang bay lên, tơ lụa quấn trên thân cũng trôi nổi, thân thể uyển chuyển hiện lên vô cùng tinh tế.
Đôi mặt Tử Tôn sáng lên, trong lòng có chút động.
- Được!
Bành!
- Được cái gì mà được! Thanh niên này vẫn còn muốn phản kháng sao?
Tử Tôn vừa nói xong một chữ được, trước mặt lại đen đi, cục gạch kia lại nện xuống một lần nữa, đánh đến mức cả người hắn lảo đảo lùi về sau mấy bước, đặt mông ngồi xuống, lắc lắc đầu, ngẩn ngơ vô cùng.
Có khoảnh khắc hắn muốn khóc.
- Làm càn!
Đôi mắt Bích Liên Thiên co rụt lại, Tinh Thần Lực cuồn cuộn tràn ra.
Ngay sau đó, hàng ngàn cánh hoa sen nhẹ nhàng bay xuống bỗng hóa thành những mũi dao sắc bén bay tới.
Xoát xoát xoát!
Hàng ngàn cánh hoa sen chém đến, xoay tròn, không khí giống như cũng bị chém đến vỡ vụn
Vù vù vang vọng, từng cánh hoa gào thét mà đến.
Cả người Minh Vương Nhĩ Cáp bị bao vây lại.
Từng đóa hoa sen xoay tròn trong hư không, xuất ra vô số cánh hoa.
Môi đỏ của Bích Liên Thiên nhếch lên, ý cười mị hoặc.
- Tử Tôn, ngươi lui ra đi, tên kia yếu như thế mà ngươi lại chơi đùa lâu như vậy.
Bích Liên Thiên đứng trên đài sen nói ra.
Tử Tôn vỗ vỗ cái đầu sưng, ngẩng đầu nhìn về phía Bích Liên Thiên.
Bỗng nhiên ánh mắt của hắn co rụt lại, vô cùng quái dị.
Há hốc mồm muốn nói điều gì đó sau cùng lại không mở miệng…
Bích Liên Thiên lại rất hưng phấn, nàng không nghĩ tới nàng ra tay lại dễ dàng như vậy, cái tên đánh Tử Tôn phải đặt mông ngồi xuống cũng không có gì đặc biệt.
Chẳng lẽ Tử Tôn thực sự có tiếng mà không có miếng?
Xem ra cần phải suy nghĩ kĩ thêm một chút có nên hợp tác với Tử Tôn hay không?
Bích Liên Thiên đang mừng thầm.
Tất cả mọi người đều kỳ dị nhìn Bích Liên Thiên, hoặc là nói đang nhìn về phía sau nàng.
Ở đó có một bóng người.
Một vị nam tử, tóc bay trong gió, một tay cầm cục gạch đen nhánh, đôi mắt tràn đầy vẻ u buồn.
Minh Vương Nhĩ Cáp thở dài một hơi, thanh niên bây giờ sao lại cứ thích đi gây sự thế nhỉ?
Hắn với nữ nhân này xưa nay không thù không oán, sao lại hạ sát muốn giết hắn.
Thực sự là làm cho người ta tổn thương vô cùng.
- Thanh niên bây giờ… nghịch ngợm.
Minh Vương Nhĩ Cáp từ tốn nói.
Bích Liên Thiên cứng đờ, cả người loạng choạng trên đài sen, vội vàng quay người nhìn thấy ánh mắt u buồn của Minh Vương Nhĩ Cáp.
Ánh mắt Minh Vương Nhĩ Cáp u buồn, đối mặt với Bích Liên Thiên.
Ngay sau đó.
Bành!
Một cục gạch quẳng xuống.
Sau đó là tiếng kêu thảm của Bích Liên Thiên.
Trong lòng tất cả mọi người lại nhảy lên một cái.
Khóe miệng Tử Tôn đều co lại.
Trong lòng xấu hổ thay Cung Chủ của Thánh Địa Diêu Quang, Bích Liên Thiên.

Ầm ầm!
Ở nơi xa, người khổng lồ kia dày đặc giáp xác, mang theo một chưởng uy năng nện xuống phía Cẩu Gia. Vừa vặn đụng vào móng vuốt của Cẩu Gia.
Đó là một vụ va chạm một lớn một nhỏ.
Tất cả mọi người đều không đành lòng nhìn thấy bộ dạng máu cho bắn tung tóe.
Dù sao đây cũng là một quyền gần như Thần Linh cảnh của người khổng lồ.
Xung quanh kém chút bị oanh sập!
Không ai cản nổi, huống hồ chỉ là một con chó!
Tất cả mọi người đều ngừng thở.
Tử Vân Thánh Nữ che miệng, không đành lòng nhìn thảm cảnh này. Tử Vân Thánh Nữ vẫn luôn cảm thấy con chó đen kia rất đáng yêu. Cứ chết như vậy thật đáng tiếc!
Một chưởng một vuốt, vô thanh vô tức đụng vào nhau.
Thời khắc va chạm, Cẩu Gia mở miệng, ngáp một cái, nước mắt tràn ra… đúng là buồn ngủ.
Sau đó…
Nổ tung, cảnh tượng khủng bố làm cho đồng tử và lỗ chân lông mọi người đều co rụt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận