Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2694: Bắt sống Luyện Khí Sĩ (2)

Notice: Undefined offset: 181
Ợ.
Tiểu hồ ly ợ một cái no nê, vừa lòng thỏa ý tìm vị trí thoải mái mà nằm trong lòng Bộ Phương.
Khóe miệng Dư Ca co rút lại.
Tại sao kiếm khí của Kiếm Hồ lại bị ăn mất?
Còn Bộ Phương lại không mất một sợi tóc nào… Chuyện gì thế này?
Sắc mặt Bộ Phương lạnh lùng. Hắn đến chỉ muốn hỏi một chuyện nhưng bây giờ xem ra… là đến để đánh nhau?
Kiếm Hồ lơ lửng giữa không trung vẫn đang xoay tròn.
Bộ Phương cong ngón tay búng ra, ngón tay đó bật vào không khí.
Không khí lập tức nổ tung, như hóa thành một viên đạn mà bắn ra.
Bang một tiếng, nhập vào trong hồ lô kia, Kiếm Hồ lập tức vỡ thành từng mảnh.
“Mẹ nó…”
Dư Ca dại ra.
Nhìn con Hồ Ly trong lòng Bộ Phương, nhìn Tôm Bì Bì nằm trên vai Bộ Phương…
Không hề do dự, anh ta xoay người muốn chạy trốn…
Liên tiếp mấy lần gặp phải trắc trở đã khiến anh ta nhận ra sự chênh lệch giữa mình và Bộ Phương.
Cái thanh niên mà anh ta không thèm chú ý đến chính là một vị Đại Thần!
Anh ta muốn chạy trốn, muốn trở lại trong Bồng Lai Tiên Đảo.
Nhưng anh ta vừa xoay người đã có một áp lực đáng sợ tác động trên người anh ta.
Phù phù…
Cả người anh ta ngã nhào xuống đất.
“Ý niệm đáng sợ tràn ngập trong không khí này… mẹ nó… là thần thức sao?”
Bộ Phương đi đến trước mặt Dư Ca. Đối với Luyện Khí Sĩ có ham muốn sống vô cùng mãnh liệt này, Bộ Phương đã lựa chọn phương pháp đơn giản thô bạo nhất để đối đãi anh ta.
Bành!
Đôi mắt Dư Ca tràn ngập sự hoảng sợ, miệng há ra muốn nói gì đó nhưng lại bị Bộ Phương trực tiếp đánh cho bất tỉnh.
Sau đó kéo đi, đợi đến khi anh ta tỉnh lại thì hỏi.
Một màn kịch đã kết thúc.
Quần chúng xung quanh hưng phấn đến mức khuôn mặt đỏ bừng.
Nhìn bóng lưng rời đi của Bộ Phương, bọn họ đều cầm điện thoại lên chuẩn bị phát tán những hình ảnh vừa rồi lên Internet.
Nhưng…
Bọn họ lại kinh ngạc phát hiện ra, những hình ảnh họ chụp được trong điện thoại bây giờ đã trở nên trống rỗng.

Dư Ca cảm giác được có thứ gì đó đang liếm láp mặt anh ta.
Mở mắt ra, đập vào mắt là một căn phòng cho thuê đơn giản.
“Đây là nơi nào? Mình đang làm gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Sau ba câu hỏi này Dư Ca mới hồi tưởng lại, nhớ ra bây giờ anh ta đang là tù nhân.
Lộc cộc lộc cộc.
Trong không khí tràn ngập mùi thơm ngát.
Ngửi thấy mùi vị kia khiến dạ dày Dư Ca réo lên.
Chuyện này sao có thể? Là Luyện Khí Sĩ, anh ta đã sớm luyện thành thói quen Tịch Cốc(*)…
Anh ta đã Tịch Cốc bao nhiêu năm nay rồi, thế mà bây giờ lại cảm thấy đói.
Nhưng mà mùi này thật thơm…
Trên mặt Dư Ca đều là vẻ bối rối. anh ta quay đầu nhìn lại, phát hiện ra Tiểu Hồ đang ghé vào trên mặt anh ta, không ngừng liếm láp.
Cửu Vĩ Hồ chính là Linh Thú cực phẩm mà sư môn bảo anh ta mang về, nhưng bây giờ… có lẽ đã thất bại rồi.
- Tỉnh rồi?
Bộ Phương đứng gần đó liếc Dư Ca vừa tỉnh một cái.
Tay rung lên, đảo thức ăn trong nồi.
Món ăn tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, lung linh, khí tức nồng đậm tràn ngập lan tỏa ra…
Đây là các nguyên liệu trong túi Không Gian Hệ Thống được Bộ Phương nấu.
Tuy thần thức bị áp chế, không có cách nào tiến vào Điền Viên Thiên Địa nhưng trong túi Không Gian Hệ Thống vẫn có đồ có thể lấy ra.
Một bát cơm chiên trứng Long Huyết đơn giản.
Hương thơm tỏa ra khiến người ta không thể kiềm chế được.
Bộ Phương để một bát cơm nhỏ lên bàn, nói:
- Tỉnh rồi thì ăn đi, ăn no rồi còn có chuyện hỏi anh.
- Đừng đấu tranh làm gì, đến cả Tôm Bì Bì của tôi anh cũng không đánh được… anh quá yếu.
Dư Ca:
- …
Đừng có coi thường người khác như vậy.
Anh ta chính là Luyện Khí Sĩ trong Bồng Lai Tiên Đảo, thực lực rất mạnh!
Cho dù không thể so với thần tiên trong thần thoại cổ đại nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Nhưng dưới ánh mắt của Bộ Phương, Dư Ca vẫn đứng lên.
Bây giờ đôi chân của anh ta vẫn còn hơi nhũn ra.
Đi đến bên bàn ăn, hít một hơi, hương thơm tràn ngập.
- Thơm quá…
Ừng ực.
Dư Ca nuốt một miếng nước bọt.
Nhìn bát cơm chiên trứng vô cùng đơn giản này.
Gạo màu đỏ xào với trứng màu vàng, tỏa ra ánh sáng lung linh, đẹp không tả xiết.
Không biết Tiểu Hồ đã đi lẻn đến trên bàn ăn từ bao giờ, ăn cơm chiên trứng Long Huyết vô cùng vui vẻ.
Tiểu Bì thì nằm trên bờ vai Bộ Phương mà thổi bong bóng.
Dư Ca không kịp đợi nữa mà cầm lấy cái muỗng, xúc một thìa cơm chiên trứng cho vào trong miệng.
Trong nháy mắt khi hương vị kia lan tỏa ra khiến đầu lưỡi anh ta như co rụt lại, khiến anh ta chìm đắm vào trong đó.
Bẹp bẹp…
Trong mắt anh ta chỉ còn lại bát cơm này.
Anh ta chưa từng ăn qua bát cơm nào ngon như vậy, đó là sự cảm động đánh sâu vào trong linh hồn.
Một thìa một thìa… rồi lại một thìa.
Đôi mắt Dư Ca ngưng tụ lại.
“Mẹ nó bát cơm chiên trứng này chỉ có ba thìa à?”
“Chắc chắn là cố ý! Tên này tuyệt đối là cố ý… quá xấu xa!”
Bộ Phương ăn không nhanh không chậm, đối với phản ứng và ánh mắt u oán của Dư Ca cũng không để ý đến.
Ăn uống no nê.
Dư Ca dựa vào ghế, ai oán nhìn Bộ Phương.
- Không ngờ tới Bồng Lai Dư Ca tôi lại có một ngày bị một bát cơm chiên trứng chinh phục… Nhưng anh có thể cho tôi thêm mấy thìa cơm không?
Bộ Phương liếc Dư Ca một cái.
- Vậy hãy trả lời vấn đề của tôi…
Dư Ca hất mái tóc mình lên, nhìn Bộ Phương:
- Anh hỏi đi… Coi như nể mặt cơm chiên trứng của anh.
Bộ Phương nhếch khóe miệng lên.
- Phục hồi linh khí ở Trái Đất… là chuyện gì?
Bộ Phương thản nhiên hỏi.
Hắn vừa dứt lời, thân hình vốn đang thoải mái của Dư Ca lập tức cứng đờ lại…
(*)Tịch Cốc: là một phương pháp rèn luyện sức khỏe trong Đạo giáo, chỉ những người vì chuyên tâm tu hành mà không ăn cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận